Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165 Chương 166 Chương 167 Chương 168 Chương 169 Chương 170 Chương 171 Chương 172 Chương 173 Chương 174 Chương 175 Chương 176 Chương 177 Chương 178 Chương 179 Chương 180 Chương 181 Chương 182 Chương 183 Chương 184 Chương 185 Chương 186 Chương 187 Chương 188 Chương 189 Chương 190 Chương 191 Chương 192 Chương 193
Chương sau
Loại cảm giác miệng bị nhét đầy, còn có thứ cứng rắn to lớn chọc mạnh vào cổ họng khiến Thư Khuynh Mặc không nhịn được muốn nôn ra, sau đó lại bị chất lỏng trắng đục đặc sệt nóng bỏng bắn đầy miệng, cô gái không nhịn được nghiêng đầu ho khan dữ dội. Nàng rất khó chịu, ngay cra khóe mắt đang rưng rưng nước cũng bị sặc chảy xuống, phì phì phì phun ra rất lâu, vị tanh mặn ẩm ướt trong miệng vẫn còn quanh quẩn không rời. Nàng ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy nước mắt lấp lánh, đôi mắt hạnh mở to, vẫn không quên vươn tay lau nước bọt dính trên cằm: "Phì phì... Xong chưa? Ngươi làm gì không nói với ta? Miệng cũng tê mỏi hết rồi... Ngươi xấu lắm, làm nhanh như vậy, còn rút ra chậm như vậy, chọc vào tận cổ họng người ta rồi, suýt nữa sặc chết ta mất, còn mất mặt chảy nước bọt ra nữa... Ngươi xấu xa, chất lỏng trắng đục đắng chát bắn đầy vào miệng người ta rồi, thật quá khó ăn..." Khi nói chuyện ánh mắt nàng lấp lánh, đúng lúc nhìn thấy thứ thô dài nửa cứng rắn vẫn còn đầm đìa ánh nước dưới háng Hoa Tỷ Thần, tuy rằng hơi mềm xuống nhưng hình dáng thô dài vẫn không thể khinh thường như trước, nàng không kiềm được vươn bàn tay nhỏ bé chọc lên cây gậy ướt đẫm kia mấy cái. Nàng nghiêng đầu cẩn thận nhìn, trong giọng nói tràn đầy nghi ngờ tò mò: "Thật thần kỳ, thật sự tiêu sưng sao? Thứ này thật sự mềm nhũn rồi nhỏ hơn một chút, có điều nhìn qua vẫn còn rất to... Ta đã từng nhìn thấy chỗ này của cháu họ trong tã lót, rõ ràng rất nhỏ, đàn ông trưởng thành chỗ này cũng sẽ to lên theo sao? Nhưng mà nước dịch màu trắng đục kia cũng đã chảy ra hết rồi, vết bỏng có thể tiêu sưng và khỏi sao? Có điều ta ăn thứ chất dịch kia vào miệng sẽ không sao chứ... Vừa tanh vừa mặn, phì phì phì..." Hoa Tỷ Thần nghe cô gái nói vậy cũng chỉ có thể cố gắng nhịn cười: "Không sao đâu... Đừng lo, không sao đâu... Ăn chút chất lỏng trắng đục này cũng không ảnh hưởng gì hết, đừng sợ... Cô gái ngốc thật sự ngốc một cách đáng yêu..." Lại nói hắn cũng hơi áy náy, cuối cùng là hắn nhất thời sảng khoái mất khống chế, vậy mới khiến cô gái buồn nôn ho khan, bây giờ cũng chỉ có thể giúp cô gái vỗ nhẹ lưng để giảm bớt mấy phần thôi... Vừa nãy cô gái ngẩng đầu đôi mắt đẹp mở to, con ngươi ngập nước trong trẻo như sóng xanh dập dềnh, giờ phút này dâng lên một tầng hơi nước mờ mịt, trên gương mặt xinh đẹp tràn ngập màu sắc mỹ lệ còn loang lổ mấy vết nước mắt, nũng nịu chọc vào lòng người, cũng càng khiến người ta có lòng muốn bắt nạt. Nhất là khóe miệng nàng còn chất dịch trắng đục dính chặt chưa được lau sạch, ngay cả đầu mũi tinh xảo cũng không thể tránh khỏi bị bắn lên mấy giọt trắng sữa, nhìn qua thật sự vừa đáng yêu vừa dâm đãng. Vì thứ trắng đục nóng bỏng lốm đốm này, khiến trong vẻ trong sáng ngây thơ của cô gái không tự giác mang theo mấy phần sắc tình, lập tức khiến thứ to lớn dưới háng hắn vừa nãy còn im ắng lặng lẽ lại tiếp tục trống rung cờ mở... "Nói bậy, sao ta lại ngốc được chứ? Ta vừa đến tuổi cập kê đã đứng đầu bảng vàng, chẳng qua không hiểu sách về thuốc thôi, làm sao được coi là cô gái ngốc được chứ..." Thư Khuynh Mặc tự xưng là người trí thức tao nhã thích nhất là thể diện, bị nói ngu ngốc đáng yêu đương nhiên phải phản bác ngay lập tức. Đang nói lại đột nhiên nhìn thấy thứ to lớn mềm nhũn dưới háng người đàn ông dường như lại cứng rắn ngẩng cao, không kiềm được kêu lên sợ hãi: "A... Nó, tại sao nó lại biến thành to ra... Không phải nói đã tiêu sưng rồi sao? Tại sao nó lại sưng lên rồi, a, lại dài ra..." Nàng sốt ruột vội vàng che miệng lắc đầu nói: "Vừa nãy ta đã dùng miệng giúp ngươi rồi... Nhưng lần này nó lại sưng lên thì không liên quan gì đến ta đâu... Ta chỉ giúp ngươi làm chuyện kia một lần thôi... Tuy rằng nó sưng lên rất đáng thương... Nhưng miệng của ta cũng rất tê rất mỏi... Ta không thể giúp ngươi thêm nữa... Có muốn bôi ít thuốc chữa bỏng lên không, có lẽ tác dụng chậm một chút nhưng có thể giảm bớt được..." Hoa Tỷ Thần lấy khăn nhẹ nhàng lau sạch thứ trắng đục trên chóp mũi cô gái, cánh tay dài duỗi ra ôm cô gái lên ngồi trên đùi hắn, rất nuông chiều giúp nàng tiếp tục lau đi dấu vết còn sót lại ở khóe miệng: "Được được được, Tiểu Mặc Nhi của chúng ta là người thông minh nhất trên đời... Không để nàng dùng miệng nữa! Thứ kia sưng rồi lại sưng, vừa nãy Tiểu Mặc Nhi đã vất vả giúp đỡ nó tiêu sưng xong rồi, cho nên bây giờ nó cũng không quá đau đớn nữa... Không sao, để nó sưng một lát cũng không phải chuyện gì đáng ngại đâu." Mặc dù nói như vậy, nhưng nhiếp chính vương đại nhân vừa gặp được cô gái của mình là lập tức biến hình thành sói dữ háo sắc cũng dùng tất cả tâm trí của mình lên chuyện làm tình, hắn không nhắc đến chuyện tiêu sưng nữa, chuyển đề tài: "Đúng rồi, Tiểu Mặc Nhi trước đó không phải nói chân tâm vẫn còn đau, cánh hoa nhỏ đỏ sưng đỏ rách da, bây giờ đã đỡ hơn chưa? Ta bị bỏng vẫn luôn lặp đi lặp lại không sao cả, nhưng chân tâm nàng bị thương thì đi đường cũng không lưu loát được, bản vương rất đau lòng... Đúng lúc ta còn mang theo thuốc mỡ đây, để bôi cho nàng..." "Không cần... Không cần bôi thuốc, không cần phiền phức như vậy..." Thư Khuynh Mặc mở mắt trừng trừng nhìn Hoa Tỷ Thần lấy bình sứ trắng mang theo người từ trong lòng ngực ra đặt lên bàn, lý do chân tâm nàng đau gì đó kia đương nhiên là lừa người thôi... Nàng vội vàng xua tay từ chối nhưng mà còn chưa kịp ngăn cản, bàn tay to của người đàn ông đã vén áo bào dài của nàng lên đến tận eo, còn nhanh nhẹn tuột quần và quần lót của nàng đến tận đầu gối. Nàng thầm kêu một tiếng không ổn, chỉ nghe nhiếp chính vương đại nhân giống như có chuyện lạ nói: "Sao có thể không bôi thuốc được chứ? Nàng nhiều lần giúp ta thoát nỗi đau bị bỏng, chỉ là việc nhỏ bôi thuốc, ta vẫn làm được..." Đêm đó ánh nến màu cam lay động bập bùng, Hoa Tỷ Thần chưa nhìn kỹ cảnh đẹp kiều diễm nơi đó. Hôm nay hắn cúi đầu nhìn múi tuyết chân tâm ép chặt của cô gái, dưới ánh mặt trời rực rỡ có thể nhìn thấy rõ ràng, hoa mềm tuyết trắng dưới cỏ thơm rậm rạp, hồng phấn nồng đậm. Khe sâu trong chân tâm dường như nụ hoa đào non mềm nhất sắp nở ra, khe hoa đỏ tươi hé ra suối hoa sen non mịn hồng phấn, hai cánh hoa nhở hơi hé ra run rẩy như đóa hoa nũng nịu sáng tươi tỏa ra hương thơm, miệng hoa còn có mấy sợi nhựa hoa dính lên im lặng ào ào chảy xuống, chân tâm trắng như tuyết ở kia dần dần nhiễm màu quyến rũ ngọt ngào dịu dàng. Nhìn chăm chú thêm nữa, hai mảnh cánh hoa hồng phấn mềm mại còn hơi khép lại che một viên hoa châu khéo léo to bằng trân châu, ngọt ngấy như ngọc mềm hạt nhỏ non nớt sưng tấy ửng hồng, cực kỳ quyến rũ... Hoa Tỷ Thần không kiềm được dùng ngón tay dài lặng lẽ trêu chọc cánh hoa nhỏ đầy nước kia, đầu ngón tay thô ráp còn nhẹ nhàng chặn lại nhụy hoa hồng phấn non mềm đang lén lút nấp trong cánh hoa xấu hổ kia. Bàn tay hắn vươn ra, lòng bàn tay mang theo lớp kén mỏng đã nhẹ nhàng vò ra nước hoa, thậm chí lặng lẽ chơi đùa nhéo nhụy hoa nhỏ trắng nhạt đang nổi lên, ngay khi đầu ngón tay đã bị nhiễm rất nhiều chất ẩm ướt dính chặt ở ngay miệng, hắn cảm thấy trước mũi cũng dần dần quanh quẩn hương thơm ngào ngạt trong veo này. Làm như vậy lập tức chọc cho cô gái đang mặc quần áo nam xộc xệch trong lòng hai gò má đỏ bừng diễm lệ như hoa đào nở rộ, thân thể cũng thở dốc dồn dập nũng nịu mà lảo đảo run rẩy... Thấy cô gái định dùng tay đẩy bàn tay hắn đang gây rối ra, Hoa Tỷ Thần cố tình ho nhẹ, sắc mặt giả vờ lạnh nhạt lộ ra vẻ không vui, thể hiện phong cách làm quan của nhiếp chính vương: "Cái này nhìn qua nhìn lại, dường như cũng không giống kiểu bị rách da sưng đỏ... Chẳng lẽ Tiểu Mặc Nhi đang cố tình nói dối lừa gạt Thần ca ca sao? Thư Học sĩ, nàng đang lừa gạt bản vương đó sao? To gan thật đấy!" Học sĩ viện Hàn Lâm nho nhỏ lại còn là một cô gái, nhiếp chính vương uy nghiêm lừng lẫy đương nhiên suýt nữa dọa cho cô bé sợ vỡ mật. Lòng bàn tay người đàn ông thô ráp dẻo dai, tàn phá bừa bãi hoa nhỏ ở chân tâm nàng, mỗi lần đều sẽ đụng chạm rất nhỏ, đều khiến ruột gan rối bời trong ngực nàng tăng lên, không nhịn được đã định khe khẽ rên lên thành tiếng, dường như rất giống, rất giống như đêm đó vậy... Nghĩ đến đêm đó hoang đường vất vả, lại nghe thấy tiếng quát lạnh xa cách uy nghiêm của ai đó, Thư Khuynh Mặc không kiềm được rưng rưng nước mắt bĩu môi, ấm ức khóc nức nở: "Ta, không phải ta cố tình... Cố tình mà, chẳng qua ban đêm chữa vết thương cho người quá vất vả quá khó chịu, ta sợ nếu lại chữa cho ngươi, cho nên... Cho nên mới nói dối một chút... Không phải ngươi nói muốn ta làm nàng dâu của ngươi sao? Vậy mà ngươi còn quát ta, trừng mắt dọa dẫm ta, ta không muốn làm nàng dâu của ngươi nữa, chỉ biết bắt nạt ta, ta không làm nữa..."
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165 Chương 166 Chương 167 Chương 168 Chương 169 Chương 170 Chương 171 Chương 172 Chương 173 Chương 174 Chương 175 Chương 176 Chương 177 Chương 178 Chương 179 Chương 180 Chương 181 Chương 182 Chương 183 Chương 184 Chương 185 Chương 186 Chương 187 Chương 188 Chương 189 Chương 190 Chương 191 Chương 192 Chương 193
Chương sau