Chàng vừa hỏi vừa lấy một sớ tấu chương khác lên tiếp tục phê duyệt.
Hạ Trầm Yên ngừng lại, suy tư trong chốc lát.
Nàng dường như đã để Hàm Tinh cất nó đi một cách tình cờ.
Hạ Trầm Yên nói: “Bộ bàn cờ này rất dễ dùng.”
Lục Thanh Huyền không có nói nữa, dường như chàng rất ít nói, mặc dù giọng nói của chàng vô cùng dễ nghe êm tai.
Hạ Trầm Yên tự mình chơi cờ, trong thư phòng chỉ còn nghe thấy tiếng quân cờ trên bàn cờ, cùng với tiếng bút xẹt trên giấy.
Ngoài cửa sổ mây đen cuồn cuộn, có vẻ là sắp mưa.
Hạ Trầm Yên chơi hai xong ván cờ, dần dần không còn thấy hứng thú nữa.
Nàng ngẩng đầu đánh giá Lục Thanh Huyền.
Chàng vẫn đang chấp bút viết, vẻ mặt nghiêm túc tỉ mỉ, như thể có một nguồn năng lượng khổng lồ nâng đỡ chàng ngồi vào hoàng án, khiến chàng ngày qua ngày không bao giờ chểnh mảng, không bao giờ lười biếng.
Hạ Trầm Yên thu hồi ánh mắt, nhìn mây bay ngoài cửa sổ, chậm rãi gõ quân cờ lên bàn.
Vẻ mặt Lục Thanh Huyền bình tĩnh, không bị âm thanh của nàng quấy nhiễu.
Một lát sau, Hạ Trầm Yên đứng dậy đi vòng quanh Ngự Thư Phòng.
Lục Thanh Huyền nhìn nàng một cái nhưng không ngăn cản nàng, giống như đang cưng chiều một con mèo lang thang trong nhà.
Hạ Trầm Yên tránh nơi chất đống tấu chương của chàng ra, cúi đầu thưởng thức một chậu cây.
Lục Thanh Huyền chấm mực, hỏi nàng: “Nàng có biết mài mực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-vuong-thien-ai/3090619/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.