Gió thu thổi qua, từng tán lá cây phát ra tiếng xào xạc.
Hạ Trầm Yên thấy cỗ kiệu dừng lại trước mặt nàng.
Sau một hồi im lặng, giọng nói tao nhã của Lục Thanh Huyền vang lên.
“Nhàn Phi.” Chàng ngừng một chút, “Nàng ngẩng đầu lên để trẫm nhìn xem.”
Hạ Trầm Yên ngẩng đầu, đón nhận ánh mắt của chàng.
Đường nét khuôn mặt chàng rất đẹp, đôi mắt có màu hổ phách. Ánh mắt trầm tĩnh của chàng khiến người ta liên tưởng đến ánh trăng lặng lẽ hay dòng suốt trong vắt trên núi.
Chàng nhìn nàng chằm chằm hồi lâu.
Hay đúng hơn là chàng đang nhìn chăm chú vào mắt nàng.
Hạ Trầm Yên nghĩ rằng chàng muốn nói điều gì đó.
Nhưng Lục Thanh Huyền chẳng nói gì, chàng thu hồi tầm mắt, giơ tay ra lệnh cho bọn thái giám vây quanh nâng kiệu lên một lần nữa rồi rời đi.
Hạ Trầm Yên bối rối nhìn theo bóng lưng chàng, các cung nữ đỡ nàng đứng lên.
“Nương nương.” Các cung nữ thấp giọng gọi nàng.
Hạ Trầm Yên hoàn hồn.
“Trở về cung Vĩnh Ninh thôi.” Nàng nói.
Cỏ cây trong cung Vĩnh Ninh xanh um và tươi tốt. Nàng đi qua Thủy Bồn trong viện và đám trúc Tiêu Tương, ngồi xuống trong chính điện và đợi một lúc, cuối cùng Hàm Tinh cũng trở về.
Nàng bước đi vội vã, mồ hôi đổ đầy đầu.
Hạ Trầm Yên đưa cho nàng một chiếc khăn, nàng nhận lấy rồi nói cảm ơn, vừa lau mồ hôi vừa nói: “Thái Hậu nương nương không đích thân giải quyết, chỉ bảo ma ma
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-vuong-thien-ai/3090621/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.