Hai ngày sau, mây đen biến mất, bầu trời trong xanh như được gột rửa.
Ánh mặt trời đầu đông ánh chiếu vào mái hiên của hoàng cung, các con đường tràn ngập hơi ấm, cả hoàng cung lộng lẫy như cầu vồng.
Trên triều, không một vị đại thần nào dám nhìn thẳng vào Hoàng thượng, ngài ngày càng trở nên uy nghiêm.
Bọn họ đang tranh luận đến mặt đỏ tai bừng về vụ việc các gia tộc lớn đã lấn chiếm ruộng đất của nông dân, nói có sách thì mách có chứng.
Thỉnh thoảng có vài vị đại thần liếc nhìn Lục Thanh Huyền.
Chỉ thấy chàng ngồi trên ghế rồng, bình tĩnh nghe bọn báo cáo.
Một lúc sau, Lục Thanh Huyền rốt cuộc cũng lên tiếng.
“Đại Tư Đồ có lời gì muốn nói không?”
Lời này vừa dứt, mọi âm thanh trong điện Kim Loan đều dừng lại, quan viên sôi nổi nhìn về phía Đại Tư Đồ.
Chức vị Đại Tư Đồ này do người đứng đầu Tư Đồ gia đảm nhiệm.
Tư Đồ gia là một trong năm gia tộc lớn. Hầu hết quan viên đều cho rằng Đại Tư Đồ sẽ không nhường ruộng đất của mình đã tích lũy qua nhiều thế hệ cho nông dân.
Đại Tư Đồ hít sâu một hơi, đứng thẳng và nói: “Theo vi thần thấy các gia tộc lớn đã chiếm giữ rất nhiều đất đai, khiến kế sinh nhai của bá tánh gặp khó khăn và họ bị biến thành nô lệ. Bệ hạ nên điều tra rõ những gia tộc nào đang cướp đoạt ruộng đất, sau đó sửa đổi luật thuế và lệnh cho bá tánh khai khẩn đất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-vuong-thien-ai/3090617/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.