Lục Thanh Huyền nhìn nàng, một lúc sau mới “ừm” một tiếng.
Hạ Trầm Yên vén chăn định xuống giường như không có chuyện gì xảy ra, nàng quyết định vờ như mình không hề làm gì cả, bỗng cổ tay nàng bị tóm lấy.
Hạ Trầm Yên quay đầu lại và thấy Lục Thanh Huyền đang nhìn nàng chằm chằm. Đôi mắt của chàng rất đẹp, phảng phất như có một cảm xúc nào đó đang chảy trong đôi mắt ấy.
“Trầm Yên.”
“Vâng.”
“Nếu nàng thích, có thể véo thêm lát nữa.”
Hạ Trầm Yên: “……”
Nàng rút tay về, Lục Thanh Huyền chớp mắt một cái rồi nhẹ nhàng buông ra, sau đó nàng bước xuống giường.
Sau khi ăn trưa xong quay lại đây, nàng thấy Lục Thanh Huyền lại ngủ rồi. Nàng tính toán thời gian, đoán rằng chàng chắc chắn đã thức trắng cả đêm qua, lại thêm làm việc vất vả cả buổi sáng, nên nàng không véo mặt chàng nữa, mà chỉ ngồi ở mép giường nhìn chàng ngủ.
Đất trời trở nên im lặng, nàng nghe thấy tiếng hít thở đều đều của chàng. Hạ Trầm Yên đứng lên rồi rời khỏi tẩm điện, trái tim đang đập thình thịch lúc này mới dần ổn định lại.
Cung nữ đứng bên ngoài điện nhìn thấy nàng tiến lên đón, hỏi: “Nương nương có gì cần phân phó ạ?”
“Ra ngoài đi dạo đi.” Hạ Trầm Yên nói, cung nữ đáp vâng rồi đi chuẩn bị trà và điểm tâm, sau đó theo nàng rời khỏi cung Chương Đài.
Mặt trời nóng như lửa đốt, nước bên ngoài như muốn bốc hơi. Hạ Trầm Yên đi tản bộ đến ven
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-vuong-thien-ai/3090560/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.