Khi Hạ Trầm Yên thức dậy, bầu trời đã nhá nhem, đèn trong thư phòng đã được đốt lên. Lục Thanh Huyền ngồi trước bàn cụp mắt viết lời phê cho từng sớ tấu chương, động tác gần như không có bao nhiêu thay đổi. Hạ Trầm Yên nhìn chàng một cái, cúi đầu vén chăn tính đi ra ngoài đi dạo một lát.
Động tác của nàng chợt khựng lại, nàng nhớ cái chăn nàng đắp lúc đầu có thêu bách hoa, nhưng bây giờ nó lại là một tấm chăn có hoa văn chim muông. Nàng nâng mắt nhìn Lục Thanh Huyền: “Chăn của thần thiếp…… Đã được đổi thành một cái mới sao?”
Lục Thanh Huyền “Ừm” một tiếng, “Cái chăn ban đầu của nàng đã bị rớt xuống đất.”
Hạ Trầm Yên: Thảo nào nàng có cảm giác ở trong mơ bị người ta hôn một cái, hóa ra không phải là ảo giác.
Qua một lúc lâu Lục Thanh Huyền không nghe nàng trả lời nên ngẩng đầu nhìn sang, lại phát hiện rằng Hạ Trầm Yên đang mải mê nhìn mình. Chàng cụp mắt xuống, cầm lấy một sớ tấu chương mới, hỏi: “Trầm Yên sao vậy?”
Khi gọi tên nàng, chàng có hơi giật mình, như thể chàng không quen gọi một nữ nhân như vậy nhưng giọng nói lại vô cùng dịu dàng, Hạ Trầm Yên hỏi: “Là Bệ hạ đắp cho thần thiếp một cái chăn mới sao?”
“Ừm, ta sợ nàng sẽ bị cảm.”
Hạ Trầm Yên dừng một chút, rồi vén chăn lên đặt nó sang một bên. Nàng vốn định nói gì đó, nhưng nghĩ đến sự dịu dàng thường ngày của Lục Thanh Huyền đối với nàng, nàng quyết định
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-vuong-thien-ai/3090561/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.