Ngọn nến nhẹ nhàng bập bùng, trong lò hương chỉ sót lại một làn hương thoang thoảng. Lục Thanh Huyền không ngẩng đầu lên, chàng vừa đọc tấu chương vừa hỏi: “Buồn ngủ rồi sao?”
Hạ Trầm Yên nói: “Ừm.”
“Vậy nàng về trước đi, ta còn một vài tấu chương vẫn chưa xử lý xong. Ban đêm sương dày, nhớ mặc thêm áo choàng vào, đừng để bị cảm.” Giọng Lục Thanh Huyền vô cùng ôn nhu, có lẽ do vừa rồi ho khan một tiếng nên thanh âm có chút khàn khàn.
Hạ Trầm Yên không nói chuyện, chỉ ủ rũ nhìn chàng. Sau khi Lục Thanh Huyền phê xong sớ tấu chương trong tay, chàng đặt nó sang một bên rồi ngẩng đầu lên nhìn nàng: “Hửm? Sao nàng vẫn chưa đi?”
Hạ Trầm Yên nói: “Khi phụ thân của thần thiếp còn sống, ông ấy rất yêu thương thần thiếp.”
Lục Thanh Huyền đang định lấy một sớ tấu chương mới, nghe Hạ Trầm Yên nói vậy, tay chàng hơi khựng lại. Chàng bình thản nhìn nàng, hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Phụ thân của thần thiếp nói rằng, chữ viết trên giấy là sáng tạo vĩ đại nhất của con người.”
Lục Thanh Huyền suy nghĩ một chút, gật đầu nói: “Quả thật có thể nói như vậy.”
Hạ Trầm Yên: “Ông ấy còn nói chữ viết còn có sức mạnh và chúng cũng có tiếng nói.”
Lục Thanh Huyền thoáng nhìn tấu chương của mình.
Hạ Trầm Yên hỏi: “Bệ hạ cũng là nghĩ như vậy sao?”
Lục Thanh Huyền mỉm cười, chàng nói: “Ừm, ta cũng nghĩ như vậy.”
Hạ Trầm Yên ngồi xuống chiếc ghế hoa hồng kế bên chàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-vuong-thien-ai/3090558/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.