Trong thư phòng, lời nói của Lục Thanh Huyền vang lên khiến động tác của Hạ Trầm Yên hơi khựng lại. Nàng nhìn Lục Thanh Huyền một cái, vi diệu nói: “Chẳng phải Bệ hạ không thích ăn loại bánh ngọt như thế này sao?”
Lục Thanh Huyền nói: “Thấy nàng ăn vui vẻ thế kia, ta nghĩ hương vị của nó hẳn rất ngon.”
Hạ Trầm Yên: “……” Nàng không để ý đến Lục Thanh Huyền nữa.
Lục Thanh Huyền cũng thôi trêu nàng, chàng cầm bút lên bắt đầu phê tấu chương, mùi mực tản ra, thi thoảng hòa quyện vào Long Tiên Hương.
Hạ Trầm Yên vừa ăn bánh, vừa yên lặng quan sát Lục Thanh Huyền. Chàng có dáng ngồi rất đẹp, ngón tay cầm bút mảnh mai mà khỏe khoắn, nét chữ viết ra cũng mạnh mẽ, dứt khoát, khiến người ta phải kinh ngạc.
Hạ Trầm Yên không biết chàng đã phê duyệt những gì lên tấu chương, nhưng nàng đoán rằng những gì mà chàng viết đều là những thứ có lợi cho sinh kế của người dân. Hạ Trầm Yên ăn hết miếng bánh ngọt áp chót và nói: “Bệ hạ.”
“Ừm?” Ngữ khí của Lục Thanh Huyền rất ôn hòa, thanh âm êm tai như tiếng đàn.
Hạ Trầm Yên từ từ cầm miếng bánh ngọt cuối cùng và đưa nó lên môi chàng. Lục Thanh Huyền ngừng viết, trên mặt chàng hiện lên vẻ kinh hỉ.
Hạ Trầm Yên nói: “Đừng ăn ngón tay của thần thiếp ——”
Lục Thanh Huyền cắn một miếng bánh ngọt, nghe Hạ Trầm Yên nói như vậy, chàng cụp mi xuống nhẹ nhàng hôn lên đầu ngón tay nàng.
Sao chàng có thể làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-vuong-thien-ai/3090556/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.