Độc Cô Ly sắc mặt tái nhợt, vô thức sờ lên trán, sau đó y tới bàn gỗ đàn hương và nhìn hình ảnh trong gương đồng. Kỳ lạ thay, cảm giác bất an trong lòng đã vơi đi rất nhiều, nhưng y vẫn nắm chặt góc bàn như cũ. Sự chân thực do giấc mơ mang lại cứ như thể y đang thực sự trải qua, khiến y ho liên tục.
Y ho ra máu.
Lý Thanh Vân cầm chiếc khăn tay đi tới đưa cho Độc Cô Ly, nhìn Độc Cô Ly cầm lấy và che miệng ho ra máu, hắn không biết cảm xúc trong lòng mình là gì. Rốt cuộc, người mà hắn đã hết lòng quan tâm trong quá khứ, lại là người như thế nào...
"Không nghe lời đại phu, làm tổn hại thân thể là việc không tốt. Độc Cô Ly, nếu ngươi thực sự muốn ở bên cạnh ta thì không được tự ý hành động. Nếu chuyện này còn xảy ra, ngươi có chết ở bên ngoài thì ta cũng không quản nữa."
Độc Cô Ly quay đầu lại, vươn tay nắm chặt cổ tay Lý Thanh Vân: "Đêm nay ta muốn ôm ngươi ngủ."
Sau đó y lại lo lắng hỏi: "Được không?"
Đôi mắt phượng của Lý Thanh Vân lạnh xuống, cau mày, kháng cự rút tay lại.
"Không."
Độc Cô Ly lại nắm tay Lý Thanh Vân thật chắc, ánh mắt đen láy nhìn hắn chằm chằm: "A Vân, ta không làm gì cả, ta chỉ muốn ôm ngươi thôi, ngủ một mình sẽ gặp ác mộng. A Vân, ta chỉ ôm ngươi thôi, được chứ?"
Tiếng nói cuối cùng mang một âm điệu ôn nhu, lấy lòng.
Lý Thanh Vân nhíu chặt mày, lùi lại một bước: "Ta không tin ngươi."
Hai mắt Độc Cô Ly đỏ hoe, y thẳng thừng ôm Lý Thanh Vân vào lòng, dùng tay phải ôm đầu hắn, nhẹ giọng nói: "Ta nhớ A Vân từng rất thích mùi hoa mai trên người ta. A Vân còn tặng khăn tay của mình cho ta"
"Vứt đi." Lý Thanh Vân mặt vô cảm nói, hắn rất thích ngửi mùi thơm mơ hồ của hoa mai trên người Độc Cô Ly. Khi hắn tức giận, mùi thơm nhẹ nhàng thanh nhã của hoa mai có thể xoa dịu thần kinh của hắn. Chỉ là trước đây rất thích, nhưng bây giờ hắn thích nó thì có tác dụng gì?
Vứt đi...
Độc Cô Ly ôm chặt lấy hắn, nhỏ giọng nói: "Vứt nó cũng không sao, A Vân có quyền quyết định xử lý thế nào. Nhưng hôm nay ta muốn dùng chuyện Yến Đô để xin một phần thưởng. Tối nay A Vân ở lại với ta đi, chỉ một mong ước nhỏ thế thôi."
Lý Thanh Vân đẩy eo Độc Cô Ly ra, ánh mắt lạnh lùng quay người rời đi không thèm ngoảnh lại.
Cõi lòng Độc Cô Ly lạnh buốt.
Y đi theo Lý Thanh Vân ra ngoài.
Ngoài trời tuyết rơi dày đặc, mặt đất phủ đầy tuyết trắng, Lý Thanh Vân giẫm lên tuyết, hồng y tung bay làm nổi bật dáng vẻ cao thằng như ngọc của hắn, hắn quay đầu nhìn Độc Cô Ly đang chăm chú dõi theo mình, rồi chậm rãi nói: "Ta còn nhiều việc phải xử lý, tối nay chờ ta."
Vừa dứt lời, Lý Thanh Vân liền rời khỏi viện tử.
Đôi hài đen khi bước trên nền đất trắng tuyết tạo ra âm thanh lạo xạo.
Độc Cô Ly ngơ ngẩn nhìn bóng dáng Lý Thanh Vân rời đi, một lúc lâu vẫn không thể phục hồi tinh thần.
Vài bông tuyết nương theo gió bay vào trong phòng, vương vãi trên mái tóc đen dài.
Tối nay chờ ta...
Những gì lọt vào tai và mắt y là vẻ mặt cùng giọng điệu của Lý Thanh Vân khi nói câu này, dù rất đơn giản nhưng cũng đủ khiến Độc Cô Ly phải ngạc nhiên.
Hắn chịu đến.
Cuối cùng hắn cũng sẵn lòng đến.
Độc Cô Ly chợt đóng cửa lại, nhìn khắp căn phòng một lượt, từ đồ đạc trên giường đến mấy tấm rèm cửa. Y háo hức muốn sửa sang lại căn phòng này, cho thêm chút Long Tiên hương vào lư hương trên bàn. Nhưng ở đây không phải trong cung, không thể tìm được mùi hương như vậy.
Y suy nghĩ một lúc rồi gọi người hầu cùng tỳ nữ đến sửa sang căn phòng theo ý mình. Sau đó, y tự mình lấy ra một ít nguyên liệu và bắt đầu trầm tư chế tạo hương liệu, y từng ngửi thấy mùi Long Tiên hương và có thể tái hiện lại hương thơm ấy dựa theo trí nhớ.
"Độc Cô công tử, chiếc giường này ta phải làm sao đây?" Tỳ nữ hỏi.
Độc Cô Ly tỉnh táo lại, mím môi nói: "Đổi một chiếc chăn mới dày hơn và to hơn đi."
"Vâng."
Tỳ nữ liền tìm kiếm một bộ chăn đệm và bắt đầu thay mới.
"Đi chuẩn bị nước nóng, ta muốn đi tắm."
Tỳ nữ và người hầu nhìn nhau rồi cúi đầu một cái, sau khoảng một nén hương là nước nóng đã sẵn sàng.
Sau khi mọi việc đã xong xuôi, Độc Cô Ly bước ra khỏi bồn tắm, y buộc lại dây lưng trên y phục trắng tinh, mái tóc dài đen nhánh hơi ẩm ướt. Bên dưới y phục mỏng ẩn hiện làn da trắng nõn, nhưng vẫn có thể nhìn thấy tấm lưng rộng, khung xương rõ nét và đường cong ưu mỹ.
Ngày thường, y mặc y phục trông có vẻ gầy gò, nhưng khi cởi áo, làn da trắng trẻo lại toát lên vẻ quyến rũ của một nam tử trưởng thành, vẫn có một nơi uy nghiêm chưa từng bị trêu chọc, khiến người ta không khỏi xuýt xoa.
Độc Cô Ly lau tóc, tìm bộ y phục đã chuẩn bị sẵn và mặc vào.
Y còn sai người chuẩn bị những món ăn mà Lý Thanh Vân yêu thích, dọn một bàn đầy thức ăn chờ A Vân đến.
Lúc này trời đã tối--
Độc Cô Ly ngồi vào bàn, nhìn những món ăn trên bàn, tự hỏi A Vân có hài lòng với mấy món này không. Y có hơi bất an, vì đây là lần đầu tiên A Vân chấp nhận ở bên cạnh y sau khi hai người họ đoạn tuyệt.
Qua một nén nhang...
Nửa canh giờ...
Bên ngoài vẫn không có động tĩnh gì.
"Xuân Nguyên, hắn vẫn chưa tới sao?" Độc Cô Ly đột nhiên lo lắng.
Xuân Nguyên là tỳ nữ trong viện, cô là người sẽ quét dọn viện tử khi không có người ở đây.
Xuân Nguyên đi xem một chút, sau đó trở vào trong nhà, cúi người nói: "Độc Cô công tử, bệ hạ chắc hẳn còn đang bận việc ở bên kia, có lẽ sẽ đến đây sớm thôi."
Nghe vậy, Độc Cô Ly chậm rãi đứng dậy, mở cửa, nhìn tuyết bay trên trời, nhìn xem bên ngoài sân có thân ảnh của người kia không, trời đã rất tối, phía trước không nhìn thấy được gì nữa. Đã muộn lắm rồi, sao A Vân vẫn chưa tới?
Xuân Nguyên vội khuyên "Xin ngài vào phòng đợi, bên ngoài tuyết rơi rất dày."
"Hắn sẽ không tới sao?" Nghĩ đến khả năng này, Độc Cô Ly sắc mặt hơi tái nhợt, y nắm chặt hai tay, để mặc gió tuyết bao phủ quanh thân.
Hơi nóng trong phòng tiêu tan, đột nhiên trở nên lạnh hơn rất nhiều.
"Đồ ăn nguội cả rồi, ngài có muốn hâm nóng lại không ạ?" Xuân Nguyên sờ bát.
"Đợi hắn đến rồi hâm lại." Độc Cô Ly nắm lấy khung cửa, nhìn xa xăm.
Xuân Nguyên thở dài nói: "Vâng."
Cô liếc nhìn Độc Cô Ly đang đứng trước cửa, người kia chỉ mặc một lớp y phục trắng mỏng manh, khuôn mặt tuyệt mỹ, đôi mắt mở to chờ đợi bóng dáng một người. Mỹ nhân ngày thường phong hoa tuyệt đại, cô nhìn mà thấy kinh diễm.
Cũng không biết tại sao dáng vẻ của y khi đợi bệ hạ lại kỳ lạ như vậy.
Chờ thêm nửa canh giờ nữa, Lý Thanh Vân vẫn không đến.
Mắt Độc Cô Ly không biết vì lạnh hay lí do gì mà đỏ hoe, y nắm chặt cửa nói: "Xuân Nguyên, đi xem xem khi nào bệ hạ sẽ tới."
Xuân Nguyên vâng lời, cầm ô đi ra ngoài sân, không lâu sau liền quay lại, hạ thấp người nói: "Công tử, bệ hạ ngài đang bàn chuyện chiến sự với Tiêu Tướng quân. Nô tỳ không thể quấy rầy. Lục Công công cũng là người từ tiền tuyến trở về, bảo nô tỳ quay về báo cho ngài một tiếng."
"Cùng Tiêu Tử Nghĩa…" Độc Cô Ly lẩm bẩm.
Xuân Nguyên cất lời: "Chỉ nói đến chiến sự—"
Độc Cô Ly đã khoác áo choàng, cầm ô giấy dầu đi ra ngoài trời tuyết dày đặc.
Xuân Nguyên bối rối, vội vàng đánh tan suy nghĩ trong đầu, đi theo Độc Cô Ly ra ngoài: "Công tử! Bệ hạ đang bàn chuyện chính, e rằng chúng ta không nên quấy rầy ngài ấy."
Độc Cô Ly vẫn sải bước về phía trước.
Đến trước cửa chính điện, Lục Công công ánh mắt đầy ẩn ý, nhướng mày nói: "Bệ hạ đang thảo luận chuyện chính sự, vào lúc này sẽ khiến bệ hạ tức giận."
Độc Cô Ly nhìn Lục Công công, nhớ tới lần được hắn giải cứu ở Hứa Đô, y cúi đầu khàn giọng nói: "Lục Công công, xin thứ lỗi."
Lục Công công ôm phất trần trong tay, bước xuống bậc thang, tiến tới gần y, nhỏ giọng nói: "Không phải bệ hạ không đến, mà vì cuộc chiến phía trước đang cấp bách, bệ hạ không thể rời đi. Ngài ấy cần phải bàn bạc rõ ràng kế hoạch tác chiến với Tiêu Tướng quân. Độc Cô công tử sau khi trở về từ Hứa Đô, vết thương cũ vẫn chưa lành, xin đừng làm bệ hạ lo lắng."
"Liệu hắn có lo lắng cho ta không?" Độc Cô Ly hai mắt phiếm hồng, giọng nói khàn khàn.
Lục Công công gật đầu: "Bệ hạ, từ nhỏ ngài ấy vốn là người mạnh miệng nhưng mềm lòng. Nhìn vào chuyện năm đó bệ hạ thả Tam vương ra, chính là vì lòng mềm yếu của ngài mà đã cho Lý Túc và Lý Huyền có cơ hội lợi dụng sơ hở chui vào. Trước kia trong mắt bệ hạ chỉ có ngươi, những thứ khác ngài không quan tâm."
"Không thể nào một cảm giác sâu sắc như vậy lại biến mất trong chốc lát được."
"Là ta lên kế hoạch chuyện của Tam vương." Độc Cô Ly nhỏ giọng nói: "Nếu không phải vì chuyện năm xưa ta đã làm, thì hôm nay A Vân đã không thất vọng với ta như vậy."
Lục Công công thở dài: "Thực ra tạp gia đã nhận ra từ lâu rồi. Lý Huyền giả điên, Lý Túc tham vọng, Lý Hoằng mục đích không rõ ràng, ba người đó đều là nhân tố không thể kiểm soát được. Dù không có ngươi, Lý Túc và Lý Huyền sớm muộn cũng sẽ làm loạn triều đình, chuyện này đã sớm được định đoạt."
Lục Công công nói: "Bệ hạ không đủ tàn nhẫn diệt cỏ tận gốc, nên mới để lại tai họa."
"Nhưng Lý Hoằng đã chết, hắn ta chết vì A Vân, A Vân quan tâm đến Tam ca của mình như thế. Ta không muốn Lý Hoằng chết nhưng dù sao chuyện đó cũng đã xảy ra. Lục Công công, ta…"
Lục Công công "xuỵt" một tiếng: "Có lẽ đối với Tam Vương gia đây mới là lựa chọn tốt nhất."
"Sao lại nói vậy?" Độc Cô Ly hỏi.
Lục Công công cười lắc đầu: "Người khác có thể không nhận ra, Tam Vương gia giấu rất khéo, nhưng tạp gia hiểu được bí mật trong lòng Tam Vương gia. Hắn là hoàng huynh của bệ hạ, huyết thống thuần hơn. Bệ hạ sao có thể dễ dàng chấp nhận chuyện này? Cho nên ngài ấy đã cố gắng hết sức tránh tiếp xúc với Tam Vương gia, chỉ vì không muốn sai lầm này tiếp tục kéo dài."
"Chấp niệm của Tam Vương gia quá lớn, sớm muộn sẽ hủy hoại bệ hạ và chính bản thân hắn, vậy thà để lại một ý niệm đẹp còn hơn."
Trong mắt Độc Cô Ly lóe lên vẻ khó tin: "Lục Công công có lý."
Lục Công công vỗ vai Độc Cô Ly: "Ngày xưa, tạp gia ta nhắm vào ngươi vì ngươi luôn âm mưu chống lại bệ hạ. Nhưng bây giờ tạp gia thấy ngươi thực lòng yêu ngài, sẽ không bao giờ làm tổn thương ngài ấy. Vì vậy, tạp gia ta tự nhiên sẽ không tiếp tục nhắm vào ngươi nữa."
"Nhưng nếu ngươi dám phản bội bệ hạ, tạp gia nhất định sẽ giết ngươi." Lục Công công ánh mắt hung ác.
Độc Cô Ly nhìn thẳng vào mắt Lục Công công: "A Vân có ngươi bên cạnh thật tốt."
Lục Công công cười lạnh nói: "Cái miệng này của ngươi đã ngọt hơn trước rồi."
"Lục Công công là người được lòng A Vân. Sau này ta còn phải nhờ Lục Công công chiếu cố." Độc Cô Ly cười nhẹ, giọng điệu khách sáo: "Đa tạ Lục Công công đã không so đo chuyện cũ."
Lục Công công nhướng mày: "Tạp gia không giúp được ngươi, ngươi phải tự mình lo liệu."
Độc Cô Ly và Lục Công công nhìn nhau mỉm cười, cả hai đều cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều so với trước đây. Bầu không khí cũng không còn căng thẳng như trước. Trái lại, hòa hợp hơn không ít.
Trong chính điện.
Tiêu Tử Nghĩa cầm kiếm bước ra ngoài, tình cờ nhìn thấy Độc Cô Ly và Lục Công công đang trò chuyện vui vẻ. Hắn không khỏi sửng sốt, vừa thấy Độc Cô Ly đã như nhìn thấy ánh mắt hung ác của chính mình ngày đó, khi hắn nói chuyện với Độc Cô Ly và tìm đủ mọi cách hạ nhục y. Độc Cô Ly vốn không chịu nổi một hạt cát trong mắt, y sẽ không dễ dàng bỏ qua cho hắn.
Độc Cô Ly đưa mắt lặng lẽ nhìn hắn rồi bước lên bậc thang, đi lướt qua Tiêu Tử Nghĩa, bước tới trước mặt Lý Thanh Vân.
Lý Thanh Vân cau mày nói: "Không phải ta bảo ngươi đợi sao?"
"Đợi lâu quá, đồ ăn nguội rồi. A Vân, chúng ta đi thôi." Độc Cô Ly tự nhiên nắm lấy tay Lý Thanh Vân, thấy người sau cũng không hất ra, Độc Cô Ly mừng thầm trong lòng, rồi ngoái đầu nhìn Tiêu Tử Nghĩa với ánh mắt thù địch.
Độc Cô Ly nhìn lướt qua Tiêu Tử Nghĩa, ánh mắt mang theo ý cười lạnh lẽo.
Chỉ trong chốc lát, dường như hai người họ đã giao chiến mấy trăm hiệp.
"Tiêu Tướng quân." Độc Cô Ly mỉm cười nói: "Ngươi đã vất vả rồi."
Dứt lời, Lục Công công và Xuân Nguyên che ô cho Lý Thanh Vân và Độc Cô Ly rồi rời đi.
Tiêu Tử Nghĩa nắm chặt tay, tức giận đập mạnh vào cây cột bên cạnh.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]