🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Editor: camanlwoibieng

-----------------%----------------

Gió tuyết rơi khắp trời, Độc Cô Ly và Lý Thanh Vân đứng rất gần nhau, bàn tay thon dài của y còn nắm tay Lý Thanh Vân, tay hai người dần ấm lên. Độc Cô Ly vừa đi, thỉnh thoảng vừa quay đầu nhìn chằm chằm khuôn mặt Lý Thanh Vân.

Lục Công công và Xuân Nguyên cầm ô đi theo phía sau họ.

Vẫn có một ít tuyết bay vào rơi trên hàng mi dài, mái tóc đen nhánh cùng y phục màu đỏ rực của người dưới ô. Độc Cô Ly kìm lòng không được mà vươn tay phủi đi tuyết trên vai Lý Thanh Vân, sau đó trông thấy hắn quay đầu nhìn mình.

"A Vân, tuyết rơi dày đặc, rơi xuống tóc ngươi cả rồi, chúng ta nên sớm về thôi." Độc Cô Ly nhìn vào mắt hắn, khẽ cười nói.

Lý Thanh Vân thu lại ánh mắt, ừ một tiếng. Trong đầu hắn vẫn nghĩ đến việc cùng Tiêu Tử Nghĩa bàn bạc kế hoạch tác chiến ở tiền tuyến. Bấy giờ Hách Liên Thần biến mất, không thể tìm được tung tích, cho nên chuyện này càng khó giải quyết. Hắn đã từng lãnh hậu quả của việc "nhổ cỏ không trừ gốc", hiện tại Ung Quốc và Tấn Quốc đang giao chiến, hắn tuyệt đối không thể để Hách Liên Thần có khả năng chuyển mình.

Hai người họ vào trong phòng. Lục Công công và Xuân Nguyên cùng nhau đóng cửa lại.

Độc Cô Ly giúp hắn cởi ngoại bào đỏ thắm ra, chậm rãi treo lên, y trông thấy Lý Thanh Vân đang trầm ngâm ngồi xuống một bàn đầy thức ăn vừa mới được hâm nóng trước đó.

"Đêm khuya, trời lại có tuyết rơi, A Vân uống chút canh nóng cho ấm bụng đi." Độc Cô Ly bưng một chén canh gà còn nóng, đặt trước mặt Lý Thanh Vân, rồi ngồi ngay bên cạnh hắn. Ánh mắt nhìn hắn vô cùng dịu dàng.

Lý Thanh Vân dùng thìa múc canh gà đưa lên miệng, canh gà nóng ấm chạy xuống dạ dày, mang lại cảm giác ấm áp dễ chịu. Hơn nữa trong phòng có cả mùi hương liệu quen thuộc, cùng cách bài trí tinh tế. Hương hoa mai thơm ngát Độc Cô Ly tỏa ra từ người xông vào mũi.

"Ngươi quả thực tốn không ít tâm tư."

Lý Thanh Vân đặt chén canh xuống, cầm lấy đũa gắp thức ăn. Đêm nay hắn vẫn chưa ăn cơm, đúng lúc đang đói. Giờ này  đã quá giờ cơm tối, Độc Cô Ly lại chuẩn bị từ rất sớm, có thể thấy y đã chờ đợi rất lâu.

Độc Cô Ly gắp thêm hai món cho vào bát Lý Thanh Vân, dịu dàng nói: "Ta nhớ trước kia A Vân rất thích ăn hai món này."

"Ngươi đã ăn rồi?"

"Vẫn chưa."

"Vậy sao ngươi không ăn."

Độc Cô Ly nhìn hắn, đáp: "Ta không đói, ta muốn ngắm ngươi ăn."

Lý Thanh Vân lấy khăn tay lau miệng, đối diện với ánh mắt Độc Cô Ly: "Bàn này ta ăn không hết."

"Được, ta ăn với A Vân." Độc Cô Ly không giấu được nụ cười vui sướng trên mặt, y ăn không nhiều, toàn bộ quá trình chỉ nhìn Lý Thanh Vân ăn, thỉnh thoảng lại gắp thức ăn cho hắn. Đến khi hai người đã no bụng, y liền bảo Xuân Nguyên đến dọn dẹp bát đĩa.

Ước chừng sau nửa canh giờ, trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ.

"A Vân... Chúng ta, đi ngủ đi." Độc Cô Ly cẩn thận nhìn qua sắc mặt Lý Thanh Vân, đáy mắt hiện lên vẻ khẩn trương không dễ nhận ra, cùng một phần dè dặt như bước đi trên băng mỏng. Y sợ Lý Thanh Vân sẽ hối hận vì chấp nhận ngủ cùng phòng với mình.

Lý Thanh Vân đứng dậy, Độc Cô Ly vội vàng đi đến trước người hắn, khẽ nói: "Ta nhớ rõ nội quy của hậu cung Ung Quốc, phải hầu hạ bệ hạ cởi áo. Để ta tới giúp A Vân, được không?"

Lời cuối cùng phát ra từ cổ họng y đã có chút trầm. Độc Cô Ly cũng không biết Lý Thanh Vân sẽ từ chối mình hay không, nhưng hắn đã đồng ý ngủ chung với y, vậy yêu cầu nhỏ này cũng không tính là quá phận. Không nhìn thấy ý cự tuyệt trong mắt Lý Thanh Vân, Độc Cô Ly liền vươn tay, chậm rãi tháo dải lụa buộc áo ngoài ra cho Lý Thanh Vân.

Tiếp theo là áo trong, mùa Đông y phục rất nhiều tầng, cũng rất dày, cuối cùng chỉ còn lại một lớp áo lót màu trắng.

Lý Thanh Vân đưa tay bắt lấy tay Độc Cô Ly, "Dừng ở đây."

"Ừm." Độc Cô Ly cười gật đầu.

Trên người Lý Thanh Vân chỉ mặc lớp áo trắng mỏng manh, mái tóc đen dài hơi rối. Độc Cô Ly không kìm được, nhịp tim như bị đánh trượt nửa nhịp.

Lý Thanh Vân xoay người.

Hài đã được cởi ra, để lộ mắc cá chân tinh xảo trắng nõn, chiếc linh đang vàng trên cổ chân nhẹ nhàng rung động theo từng động tác của Lý Thanh Vân. Âm thanh va chạm như giọt nước rơi vào khay ngọc, như tiếng gió mát lay động lá cây, trong trẻo dễ nghe.

Độc Cô Ly thấy tâm cùng hồn mình đều bị câu đi.

Con người luôn có lòng tham, khi đạt được một thứ tốt, họ sẽ không bao giờ dừng lại mà luôn khao khát có được nhiều hơn nữa.

Lúc trước Độc Cô Ly cho là mình không cần gì cả.

Nhưng gặp được Lý Thanh Vân y mới hiểu, tất cả những mong muốn chấp niệm của y đều gắn trên người Lý Thanh Vân.

Lý Thanh Vân nằm trong chăn, che kín thật kỹ, đưa lưng về phía Độc Cô Ly, đôi mắt phượng nặng nề nhìn chằm chằm vách tường, sau đó nhắm chặt mắt lại. Hắn đã đáp ứng yêu cầu của Độc Cô Ly, đồng ý ngủ chung giường với y, nhưng bọn họ đều là nam nhân trưởng thành, đang là thời điểm khí huyết tràn đầy, cộng thêm trên thân thể hai người đều có tình nhân cổ, làm sao có thể không phát sinh chuyện gì.

Hắn nắm thật chặt chăn mền.

Chăn đệm bị xốc lên, người nằm sau lưng bỗng ngồi dậy, hương hoa mai ấm áp xộc vào mũi hắn.

Hương nến đã tắt.

Bên ngoài gió lạnh thấu xương, tuyết lớn bay dày đặc, chỉ còn trong phòng là có hơi ấm lượn lờ, thậm chí một cỗ khí mập mờ, như có như không, đang từ từ bốc lên.

"A Vân, ta... Ta muốn ôm ngươi ngủ."

Lý Thanh Vân chậm rãi mở mắt, hắn mấp máy môi, nhưng không cất lời.

Độc Cô Ly từ phía sau ôm chặt lấy hắn, cánh tay cẩn thận khoác lên hông hắn, ấm áp mà vững chãi dựa vào lưng hắn, khiến cơ thể hắn lập tức ấm lên.

"A Vân, ta đã lâu lắm không thể ôm ngươi như vậy."

Độc Cô Ly đem mặt chôn ở bả vai hắn, khàn giọng nói: "Có phải ta đang mơ hay không."

Lý Thanh Vân đưa lưng về phía hắn, không nói gì.

Độc Cô Ly mân mê sợi tóc của Lý Thanh Vân, mùi hương mơ hồ như có như không khiến lòng y dâng lên một cơn dục vọng khó mà diễn tả. Y cố gắng chịu đựng, vòng tay qua hông Lý Thanh Vân, sau đó nhắm mắt lại, muốn cùng hắn tiến vào mộng đẹp.

Nhưng cái kia quá khó chịu.

Vừa nghĩ tới người nằm bên cạnh là Lý Thanh Vân, là người y yêu, là người đã từng cùng y vân vũ vu sơn, giờ đây gần trong gang tấc, làm sao có thể không nảy sinh ý nghĩ kỳ quái.

Tuy nhiên, dù khoảng cách có gần như thế nào, Độc Cô Ly vẫn cảm giác được, trái tim bọn họ cách nhau rất rất xa.

Lý Thanh Vân nhắm mắt, thần kinh căng cứng như cũ. Đêm nay, hai người họ đều không sao ngủ được.

Độc Cô Ly quá khó chịu, y nhận ra rằng có Lý Thanh Vân nằm bên cạnh mình trái lại là một thử thách cực kỳ lớn. Y muốn làm chuyện gì đó với Lý Thanh Vân, nhưng sợ làm vậy sẽ khiến Lý Thanh Vân khó chịu. Vì chưa thể đoán được tâm ý của Lý Thanh Vân, nên y không dám tiến thêm một bước.

Y thậm chí còn lo sợ, nếu quá vội, lại càng làm khoảng cách giữa hai người xa hơn.

"Độc Cô Ly." Lý Thanh Vân chậm rãi mở mắt phượng ra.

"Ta đây." Độc Cô Ly nhẹ giọng đáp lại.

"Ta hơn hai mươi tuổi, lại không phải hòa thượng. Ta cũng có nhu cầu giải tỏa dục vọng, chưa từng sống trong cảnh cấm dục. Tuy nhiên Huyết Cổ lại khiến ta chỉ có thể ở bên một mình ngươi. Ta đã hứa với ngươi, đêm nay sẽ ở bên ngươi, nhưng không phải chỉ đơn giản như vậy. Nếu như ngươi cứ thận trọng đến mức này, ta sẽ hoài nghi liệu ngươi được hay không."

Sau khi Lý Thanh Vân nói xong, cả người hắn liền bị Độc Cô Ly lật lại. Hắn ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt đã đỏ lên của Độc Cô Ly, nghe thấy một giọng nói run rẩy cất lên: "A Vân, ý của ngươi là, ta có thể đối với ngươi, có thể..."

"Chỉ là đáp ứng nhu cầu lẫn nhau, không có ý gì khác." Lý Thanh Vân nâng mắt lên, "Ngươi không nên suy nghĩ nhiều."

"A Vân..." Độc Cô Ly hiểu rõ ý tứ của hắn, ánh mắt thoáng hiện nỗi khổ tâm, thấp giọng nói, "Nhưng ta yêu ngươi, ta hi vọng trong lòng ngươi có ta, nên mới nguyện ý ở bên ta. Nếu như chỉ để giải quyết nhu cầu đôi bên, thì ta là gì?"

Lý Thanh Vân nhìn y, nói: "Khi ngươi giam lỏng ta, tại sao không từng nghĩ như vậy?"

"Ta..." Độc Cô Ly bị hắn nói đến á khẩu không trả lời được.

Lý Thanh Vân chậm rãi đứng dậy: "Quyền lựa chọn ở ngươi."

Độc Cô Ly đưa tay nâng mặt Lý Thanh Vân, trực tiếp hôn lên môi hắn. Y dùng tay giữ đầu Lý Thanh Vân, ép hắn nằm dưới thân mình, Lý Thanh Vân bị hôn đến khó thở, sức lực của Độc Cô Ly quá lớn, thậm chí còn mang theo chút ý trừng phạt.

Độc Cô Ly cởi bỏ áo lót của hắn, tách hai chân Lý Thanh Vân ra, thì thầm: "A Vân, ta yêu ngươi."

...

Lục Công công nhìn trời tuyết trắng xóa, nghe thấy động tĩnh bên trong, gương mặt thoáng đỏ ửng. Hắn lắc lắc phất trần, chậm rãi tiến lên phía trước, thở dài một hơi rồi nhíu nhíu mày. Bất chợt, hắn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời xa xăm, có chút hoài niệm nói: "Quý phi nương nương, chỉ mong Độc Cô Ly có thể thực lòng đợi hắn, đừng phản hắn thêm lần nào nữa.

----------------%-----------------

Sáng sớm, lớp tuyết đọng đè nặng trên cành hoa lê, khắp nền đất phủ đầy tuyết trắng.

Trong viện, một vị khách nhân lặng lẽ đứng chờ.

Kỷ Ninh Lãng tới từ sáng sớm, vẻ mặt hắn mang theo sự nghiêm túc. Người trong thiên hạ không ai không biết, trong trận chiến ở thành Yến Đô, Độc Cô Ly vì giúp Lý Thanh Vân mà làm chấn động cả Cửu Châu.

Độc Cô Ly vẫn luôn có mối quan hệ với Hoàng đế Ung Quốc.

Nhưng trong lòng hắn vẫn quan tâm đến Cửu Nhi, vừa lo lắng vừa có chút hoài nghi thân phận của người nọ.

Hắn mang theo nỗi lo lắng cùng tâm trạng nặng nề tới đây, chính là hi vọng có thể giải đáp bí ẩn đè nặng trong lòng.

"Bệ hạ, Độc Cô công tử, bên ngoài có một vị khách nhân cầu kiến, tự xưng là Lục Tuấn công tử."

Trong phòng tràn ngập bầu không khí ái muội.

Độc Cô Ly ôm lấy Lý Thanh Vân đang ngủ say, y không muốn bị người khác quấy rầy khoảnh khắc yên tĩnh ấm áp khó có được này.

Lý Thanh Vân mệt mỏi, đầu ngón tay lười biếng động đậy một cái, trên cổ hắn gần như phủ đầy vết đỏ, toàn thân gần như bị xé thành hai mảnh, nơi nào đó cảm thấy nóng rát, đau nhói. Khóe mắt hắn cũng đỏ hoe, đủ để nhận ra hắn đã khóc nhiều đến mức nào.

Dù Độc Cô Ly trọng thương vừa mới khỏi, cũng có đủ năng lực để Lý Thanh Vân khóc lóc xin tha.

Đương nhiên, một khi xuống giường, y không còn dám quá phận.

Lý Thanh Vân lười biếng mở hé mắt, "Ngươi ra gặp hắn đi."

"Được." Độc Cô Ly cười vuốt nhẹ tóc Lý Thanh Vân.

Y đứng dậy mặc y phục xong, sau đó quay lại giường, chăm chú nhìn khuôn mặt ửng đỏ của Lý Thanh Vân, cố nhịn xuống cảm giác muốn hôn hắn một cái, nói: "A Vân, đêm nay, còn ở lại không?"

"Để sau đi." Lý Thanh Vân nhắm mắt, mặt được che khuất dưới tấm chăn, hắn không muốn ai làm phiền mộng đẹp của mình.

Độc Cô Ly cười một tiếng, trong mắt hiện lên vẻ vui sướng và ôn nhu. Dù hiện tại A Vân không nguyện ý mở lòng với y, nhưng tối qua bọn họ đã có những khoảng khắc thân mật, y tin rằng, mình có cơ hội hơn bất kỳ ai. Nghĩ đến đây, Độc Cô Ly đắp kín chăn cho Lý Thanh Vân, đứng dậy đóng cửa thật kỹ.

Khi bước vào chính điện, trông thấy Kỷ Ninh Lãng đứng chờ sẵn. Nụ cười trên mặt y dần trở nên lạnh lẽo.

"Độc Cô Ly." Kỷ Ninh Lãng nhìn y, ánh mắt bắt đầu cảnh giác.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.