Editor: camanlwoibieng
-----------------%-----------------
Độc Cô Ly dừng bước, nhìn chằm chằm bóng lưng Lý Thanh Vân, đôi môi mỏng mím chặt, mùi máu trên người y còn chưa tan hết, trên kiếm vẫn còn lưu lại một số vết máu nhỏ, bên trong cặp mắt đen như lưu ly chất chứa vô vàn cảm xúc.
Độc Cô Ly tiến gần một bước, cất giọng "Nếu như A Vân có thể hôn ta một cái, ôm ta một lúc, thì đó chính là phần thưởng lớn nhất đối với ta."
Thấy hắn không nói lời nào, Độc Cô Ly lại tiến về phía trước một bước, "A Vân, ngươi đang giận ta à?"
Y vươn tay, muốn nắm cổ tay Lý Thanh Vân, nhưng bị hắn tránh né.
Lý Thanh Vân quay đầu, mắt phượng ửng đỏ, chứa đầy lửa giận, hắn hơi hơi ngẩng đầu, nhìn y chằm chằm: "Độc Cô Ly, ngươi tự ý quyết định như vậy, ngươi đã từng nghĩ đến hậu quả chưa?"
"Ngươi là thần tiên, là vị cứu tinh sao, là đại tiên không gì không làm được ư?"
Hốc mắt Lý Thanh Vân phiếm hồng, ánh mắt cực kỳ tức giận, hắn gằn từng chữ nói: "Lúc đó ở Hứa Đô, ngươi suýt chết. Đại phu nói ngươi hao tổn quá nghiêm trọng, trong hai, ba năm tới không thể động vào kiếm, không được ra chiến trường! Tất cả những lời đại phu nói, ngươi đều coi như gió thoảng bên tai. Những lời ta nói, ngươi cũng không nghe! Nếu không chịu uống thuốc đúng giờ, hai mắt của ngươi sẽ mù vĩnh viễn!"
Mỗi lần hắn nổi giận mắng một câu, nụ cười trên môi Độc Cô Ly lại càng rộng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-vuong-phan-dien-sinh-ton-cong-luoc/3718409/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.