Chương trước
Chương sau
Editor: camanlwoibieng

------------------%------------------

"Độc Cô Ly, trái với kẻ thanh cao kiêu ngạo như ngươi. Cô từ nhỏ đã sống trong âm mưu quỷ kế, tất cả mọi người đều muốn cô chết, nếu lòng không đủ hiểm chỉ sợ cô đã sớm mất mạng." Hách Liên Thần nắm chặt dây cương, ánh mắt càng ngày càng sắc lạnh, "Cô muốn có được Mỹ Nhân tộc thì có gì sai? Cô chỉ muốn giết hết toàn bộ những kẻ cản trở đại nghiệp chinh phục thiên hạ của mình, vậy sai ở đâu?"

Gió lạnh thấu xương thổi dưới bóng đêm đen kịt, không ngừng lướt qua tay áo của mấy ngàn tướng sĩ bên ngoài thành Yến Đô.

Độc Cô Ly nắm chặt kiếm, con ngươi lạnh như băng càng thêm đông cứng.

Y nói: "Ngươi ngăn cản con đường của A Vân, là sai."

Hách Liên Thần nhìn y, đột nhiên cười thành tiếng, hắn cười ha ha, cười đến sắp không dừng lại được, dường như đang trào phúng y. Cười xong, hắn lớn giọng nói: "Độc Cô Ly! Ngươi quên rồi à? Cuộc chính biến Ung Quốc lúc trước là do một tay ngươi gây ra!"

"Lý Thanh Vân suýt chút nữa mất đi ngôi vị Hoàng đế, đó cũng là tại ngươi!"

Hách Liên Thần chỉ vào y, ánh mắt lạnh lùng: "Ngươi kiêu ngạo, ngươi cao cao tại thượng, kẻ nào ngươi cũng cảm thấy không vừa mắt, ngươi một lòng chỉ tìm cách làm suy yếu thế lực Ung Quốc, vì Tinh Thần Lâu, vì vị ân sư kia của ngươi, vì cái gọi là thiên hạ, ngươi thiếu chút nữa đã tự tay giết hắn!"

Hách Liên Thần khinh thường nói: "Ngươi ở đây chỉ trích cô cản đường Lý Thanh Vân! Nhưng ngươi lại quên lúc trước ngươi đối xử với hắn như thế nào."

"Ta không quên." Sắc mặt Độc Cô Ly càng ngày càng trắng.

Tay y bắt đầu run rẩy, vẫn nắm chặt dây cương, giọng nói cực nhỏ, nhỏ đến mức chỉ có mình y mới có thể nghe thấy.

"Những khi trời tối, nửa đêm nằm mộng, ta đều có thể mơ thấy, trong đại lao u ám kia, hắn biến thành một cỗ thi thể lạnh băng, toàn thân đầy máu."

"Ta gọi hắn như thế nào, hắn đều không tỉnh."

"Ta khóc lóc cầu xin hắn sống lại, hắn chính là một chút sinh khí cũng không có."

"Giấc mơ đó, giấc mơ đó, chân thực như thế... Thực đến đáng sợ."

Gió lạnh thổi đến, cuốn theo cả tiếng nói run rẩy của y đi mất.

Hách Liên Thần không nghe rõ y đang nói cái gì, liền cất tiếng cười lạnh: "Độc Cô Ly, ngươi chột dạ sao?"

"Lý Thanh Vân sẽ không bao giờ tha thứ cho ngươi, dựa vào tất cả chuyện ngươi đã từng làm, cùng sai lầm ngươi phạm phải ở Hứa Đô, với tính cách của Lý Thanh Vân, hắn vĩnh viễn vĩnh viễn cũng không có khả năng tha thứ cho ngươi!"

Ánh mắt Hách Liên Thần toát ra vẻ nham hiểm, hắn vừa nói xong liền liếc mắt nhìn tướng sĩ bên cạnh một cái, tướng sĩ kia gật gật đầu, lập tức dẫn theo một nhánh quân đội vòng ra phía sau.

"Hắn không tha thứ cho ta, không còn thích ta nữa... Ta có thể chấp nhận được." Độc Cô Ly nhẹ giọng nói.

Y bỗng ngẩng đầu, ánh mắt sắc lạnh như đông kết lại thành băng trong phút chốc, sát khí trong mắt giống như thực sự có thể ngưng tụ thành sát thương vật lý.

"Nhưng ta không thể chấp nhận bất cứ ai chạm vào một sợi lông của hắn."

Dứt lời, hai bên trong nháy mắt giao chiến kịch liệt.

Người trong Tinh Thần Lâu võ công cao cường, lấy một địch mười, người nào người nấy thân nhẹ như yến, thủ pháp nhanh nhẹn, không có tướng sĩ bình thường nào có thể đả thương bọn họ mảy may.

Nhưng trong cuộc chiến này, thứ càng làm cho người ta kinh hãi, chính là thân ảnh tuyết trắng nhuộm máu kia.

Độc Cô Ly tay cầm thanh kiếm lạnh băng, thi cốt chết dưới kiếm y nhiều vô số kể, áo trắng thuần khiết tuyệt trần bị máu nhuộm đỏ rực. Mỗi lần y xuất kiếm đều vô cùng chuẩn xác, xuất quỷ nhập thần.

Tựa như một sát thần điên cuồng, thu hoạch mạng người một cách bừa bãi.

Dưới bóng đêm, vô vàn đôi mắt sợ hãi nhìn chằm chằm vào thân ảnh màu trắng.

Trên ngọn đồi bên ngoài thành Yến Đô.

Một ông lão trông chừng tám mươi tuổi đang cười nhìn trận chiến kịch liệt dưới chân núi, cùng bóng người màu trắng giết người không chớp mắt kia.

Ông ta sờ sờ chòm râu bạc trắng, nói: "A Ly không hổ là đứa nhỏ ta dạy từ bé đến lớn, thiên phú dị bẩm, cốt cách vững vàng, học cái gì cũng nhanh, làm cái gì cũng giỏi."

Tiểu đồng bên cạnh pha trà nóng cho lão, lễ độ nói: "Lão gia, trà đã được chuẩn bị xong."

Ông lão uống một ngụm trà, thở ra hơi nóng, nhìn lên bầu trời tuyết rơi dày đặc, cười nói: "Tuyết lại rơi rồi."

Tiểu đồng hơi lo lắng: "Lão gia, hắn hiện giờ đã vi phạm quy củ của Tinh Thần Lâu, công khai trái lời ngài, thật sự có tốt không? Hắn trợ giúp tên Hoàng đế Ung Quốc đó, rõ ràng là đã rơi vào lưới tình không thể thoát ra được."

"Cũng không biết Lý Thanh Vân kia có bản lĩnh câu người gì, có thể khiến người như tôn chủ vì hắn mà không tiếc vứt bỏ tín ngưỡng của mình."

Ông lão vuốt râu cười nói: "Từ khi A Ly còn bé, ta luôn dạy nó rằng, tính cách của nó quá lạnh nhạt, nếu sau này gặp được người mình thích, chỉ sợ sẽ không cách nào ứng phó kịp. A Ly nói, nó sẽ không thích bất kỳ kẻ nào."

"Nhưng chuyện tới nước này, A Ly lại một lần nữa nuốt lời."

"Lại?"

Ông lão xoa đầu tiểu đồng, "Ngươi sau này cũng đừng nên học theo nó."

Tiểu đồng ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng, con sẽ không làm thế."

Ông lão hài lòng gật đầu.

Ánh mắt ông ấy chuyển hướng về trận chiến dưới chân núi, nhìn chằm chằm Độc Cô Ly trên chiến trường, lại nhấp một ngụm trà nóng, thở một hơi nói: "Hách Liên Thần cho dù có học cái gì cũng không nhanh bằng A Ly. Nếu hắn đã vô dụng như vậy, ta cũng chỉ đành từ bỏ hắn, bất quá trước lúc đó, hắn vẫn còn có một chút tác dụng."

"Thái tử Tấn Quốc đối với ngài mà nói có thể có ích lợi gì?" Tiểu đồng mở to hai mắt hỏi.

Ông ấy khẽ cười nói: "Có tác dụng lớn ấy chứ, quân cờ này, ta dùng vô cùng thuận tay."

Tiểu đồng nghiêng đầu, suy nghĩ hồi lâu cũng không hiểu nổi Hách Liên Thần có thể có ích lợi gì.

"Lão gia, trời lạnh rồi, hay ngài trở về nghỉ ngơi đi."

Tiểu đồng nhẹ giọng nói.

"Được."

Ông lão chậm rãi mở cửa nhà gỗ, một luồng ánh sáng vàng ấm áp chiếu ra từ sau cánh cửa.

Một quan tài bằng băng hiện ra, một nam nhân xinh đẹp mặc xiêm y màu đỏ nằm bên trong, hai mắt nhắm nghiền, ngoài dung mạo xinh đẹp ra thì không có bất kỳ hơi thở nào.

Người nọ mang chân trần, trước ngực có một lỗ thủng, hắn không có trái tim.

Mỗi lần tiểu đồng nhìn thấy người nam nhân trong quan tài đều kinh ngạc một chút, sau đó cảm thán nói: "Nam nhân này thật đẹp trai."

Cùng lúc đó, trận chiến ở chân núi cũng sắp kết thúc.

Độc Cô Ly dẫn người trong Tinh Thần Lâu từng bước từng bước tiến vào vòng vây, ứng cứu Thẩm Kỳ vẫn bị vây bên trong.

Hai bên gặp nhau.

Độc Cô Ly nhìn Thẩm Kỳ sắp thất thủ, bĩnh tĩnh hỏi: "Còn chống đỡ được không?"

Thẩm Kỳ chống kiếm đứng dậy, sắc mặt tái nhợt, nàng lau đi máu bên khóe miệng nói: "Còn có thể!"

"Vậy đứng lên, giết ra ngoài." Độc Cô Ly ném cây thương bên cạnh cho Thẩm Kỳ.

Thẩm Kỳ ngẩng đầu, tiếp nhận thương mâu, lạnh lùng nhìn bóng lưng Độc Cô Ly. Ở Đoàn gia thôn, nàng biết Độc Cô Ly đã từng làm ra chuyện gì, càng hiểu mối ân ân oán oán giữa hai người. Nếu Độc Cô Ly lại dám làm ra chuyện phản bội bệ hạ, thì mũi thương trong tay nàng tất sẽ chĩa vào những kẻ gây hại đến bệ hạ.

Quan binh Tấn Quốc vây quanh bọn họ tứ phía.

Độc Cô Ly dẫn đầu.

Thẩm Kỳ đuổi theo phía sau.

Các binh sĩ cùng giết ra ngoài, mở ra một con đường máu.

Trên núi, tiểu đồng nhìn qua cửa sổ không khỏi hoảng sợ: "Thật đáng sợ! Hắn giết kẻ thù của mình cũng quá tàn nhẫn."

Ông lão khêu đèn lên, không nhìn vào trận chiến, mà chỉ cười nói: "Nghị lực và tinh thần lực của Độc Cô Ly đáng sợ hơn thứ người khác có thể tưởng tượng nhiều."

Trong mắt tiểu đồng hiện lên vẻ sợ hãi: "Cái này không còn là người bình thường nữa rồi."

Lão cười nói: "Đương nhiên không phải."

"A?" tiểu đồng nghi hoặc quay đầu lại.

"Mẫu thân nó, Uất Trì Mộng, là tinh nữ Mộng tộc. Một người có thể mơ thấy tương lai, thậm chí có thể dựa vào thiên phú của bản thân mà nghịch thiên cải mệnh."

"Độc Cô Ly là con trai của Uất Trì Mộng, tất nhiên cũng có loại năng lực này."

"Nhìn thấy nốt chu sa ở mi tâm nó chứ?"

Tiểu đồng nuốt nước miếng: "Đó không phải là do bẩm sinh sao ạ?"

"Nốt chu sa đó tượng trưng cho cuộc đời của người mà nó muốn thay đổi."

"Nó càng sáng thì cuộc đời của người đó càng sung túc."

"Nếu nó biến mất hoặc mờ nhạt, thì nghĩa là sinh mệnh của người kia đã rất yếu, hoặc sắp chết."

Tiểu đồng nghe vậy liền cảm thấy rất kỳ lạ: "Trên đời thật sự có chủng tộc như Mộng tộc tồn tại sao? Vậy chủng tộc bất tử như Uyên tộc có tồn tại không? Liệu họ có thể trường sinh bất lão không?"

Ông lão cười nói: "Ai biết được? Cửu Châu có đủ loại giai thoại kỳ lạ, sao có thể dự đoán một hai."

Cuộc chiến bên ngoài thành Yến Đô lan truyền gần như khắp Cửu Châu.

Trong trận chiến này, Độc Cô Ly và Thẩm Kỳ nội ứng ngoại hợp, từng bước đánh bại quân Tấn Quốc, khiến cho Thái tử Tấn Quốc Hách Liên Thần phải bỏ chạy trong đêm, cuối cùng bọn họ thành công công phá thành Yến Đô, trực tiếp tiến vào chiếm lĩnh Yến Đô.

Mà điều khiến các nước trên Cửu Châu chấn động là Độc Cô Ly đã giết chết gần ba ngàn lính Tấn Quốc trong trận chiến đó, trên tay y nhiễm không biết bao nhiêu máu tanh, khi số lượng này truyền đến tai vua chúa các nước, thì họ đều không hẹn mà cùng hít một hơi khí lạnh.

Trước đó, không ai có thể ngờ một mỹ nhân vang danh khắp thiên hạ như Độc Cô Ly, lại thực sự là sát thần giết người không chớp mắt.

Ba ngàn, đó không phải là một con số đơn giản.

Công lao của y trong cuộc chiến này, khắp nơi đều biết.

Nhất là khi y còn vì vị Hoàng đế Ung Quốc mà gây nên đợt gió tanh mưa máu như vậy, thiên hạ không ngừng truyền tai nhau rằng:

"Giết người như ngóe, tàn bạo vô tình."

"Bên cạnh tên bạo quân Ung Quốc lại có thêm một tên chó săn giúp hắn làm việc ác."

Và cứ như thế

Đây là đánh giá mới nhất của dân chúng thiên hạ dành cho Độc Cô Ly.

Thế cho nên chuyện Hách Liên Thần lan truyền ở Hứa Đô, trái lại không một ai dám nhắc tới.

Ai dám đề cập đến một tên nam nhân có sát tính mạnh như vậy, hơn nữa đó còn là những tin đồn chưa được xác thực.

Sau khi đánh hạ Yến Đô thành và giao phó toàn quyền cho Thẩm Kỳ, Độc Cô Ly liền giục ngựa trở về.

Lúc này đã là hừng đông, cả người Độc Cô Ly đầy mùi máu tươi, y phục xộc xệch, y vội vàng vào một khách điếm thay đồ sạch sẽ, sau đó lập tức chạy về phủ đệ.

Đến khi sắp gặp Lý Thanh Vân, Độc Cô Ly lại sợ Lý Thanh Vân tức giận.

Y tự ý quyết định, điểm huyệt đạo của A Vân, trước khi rời đi, y thấy ánh mắt của hắn tràn đầy lửa giận.

Lãnh Ngôn nhìn thấy y, trong lòng lo lắng đến thiếu chút nữa quỳ xuống, hắn cứng rắn nhịn lại, thở dài nói: "Bệ hạ đã ở chính điện chờ ngài."

"Được." Độc Cô Ly gật đầu.

Y đi về phía chính điện, khi nhìn thấy bóng lưng Lý Thanh Vân đưa về phía mình, bước chân y hơi chậm lại.

"A Vân." Độc Cô Ly nhẹ giọng nói, "Ta đã trở về."

Lý Thanh Vân không quay đầu lại, người khác cũng không nghe ra cảm xúc gì trong giọng nói của hắn, "Trận chiến ở Yến Đô thành đều truyền đến bên này. A Ly, ngươi muốn thưởng gì?"

------------------%------------------

Editor: Nay cá mặn tập làm cá đuối, t lặn hơi sâu giờ mới ngoi lên chắc mn sắp quên truyện luôn r 😭
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.