Editor: camanlwoibieng
---------------%-----------------
"Nơi này hẳn là cách Vân Hồ Sơn không xa, xung quanh có thôn xóm cũng là chuyện bình thường, hai mắt ta không thể nhìn thấy vật, rất nhiều chuyện bất tiện, liền làm phiền Cửu Nhi công tử quan sát nhiều hơn." Độc Cô Ly nói.
Lý Thanh Vân phục hồi tinh thần lại, gật gật đầu. Lại nhớ ra Độc Cô Ly không nhìn thấy, liền chọc chọt bả vai Độc Cô Ly, tỏ vẻ hiểu rõ.
Đoàn Sơ Liễu rất nhanh liền tìm cho bọn họ hai bộ xiêm y sạch sẽ, bảo bọn họ nhanh chóng thay, kéo rèm cửa phòng xuống, liền đi làm việc.
Bên ngoài nhà có tiếng cười nói vui vẻ của một đứa trẻ. "Liễu Nhi tỷ tỷ! Hôm nay lên núi bắt được một con ve sầu, có thể nướng lên ăn không?"
Một giọng nói êm tai của nữ tử vang lên nhưng ngữ khí lại cực kỳ lạnh lùng: "Hoài Nhi, đừng làm khó Liễu Nhi tỷ tỷ."
Đoàn Sơ Liễu cười ôn nhu lại cởi mở: "Sao lại xem là làm khó chứ? Tiểu Kỳ và Hoài Nhi đều là gia đình của ta, à, vừa lúc hôm nay trong nhà có khách nhân tới, Tiểu Kỳ, nhất là Hoài Nhi, phải hiểu chuyện, biết không?"
"Biết rồi ạ." Cậu bé ngoan ngoãn lên tiếng.
Lý Thanh Vân và Độc Cô Ly thay xiêm y xong, liền vén rèm cửa lên.
Ánh mặt trời vừa vặn chiếu rọi trong ngôi làng nhỏ hẻo lánh này, đẹp đẽ lại yên bình. Trong sân, cậu bé mặc áo vải thô ngang bướng nắm lấy gà con chơi đùa, trong ánh mắt tràn ngập hiếu kì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-vuong-phan-dien-sinh-ton-cong-luoc/3516721/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.