Editor: camanlwoibieng
---------------%-----------------
Hiện tại thiếu niên câm mà Độc Cô Ly cho là yếu đuối cả người không một mảnh vải đang cùng y dán chặt vào đệm rơm, hơi thở ra đều là thơm ngọt ấm áp, xua tan luồng khí lạnh cuối cùng của trời Đông giá rét này.
Năm ngón tay thon dài của Độc Cô Ly dần dần có thể cử động, thính giác cũng dần khôi phục một chút, chỉ có thị giác cùng khứu giác vẫn không có cảm giác gì.
Vươn tay, lúc lơ đãng liền chạm vào thân thể mềm mại của thiếu niên bên cạnh, đầu ngón tay trong nháy mắt nóng lên nhanh chóng rụt lại.
Độc Cô Ly nhớ tới xúc cảm đến từ cái miệng ướt nóng của thiếu niên bên cạnh.
Suy đi nghĩ lại, Độc Cô Ly cũng nặng nề ngủ thiếp đi.
Không biết qua bao lâu, Lý Thanh Vân bị cơn đói làm cho tỉnh giấc.
Cổ họng hắn dĩ nhiên không cách nào lên tiếng-- Lý Thanh Vân đành phải thừa nhận mình là một người câm.
Hắn mở đôi mắt phượng mệt mỏi ra, đưa tay đẩy Độc Cô Ly, thấy y không có phản ứng, liền xột xoạt di chuyển thân thể, dùng mặt dò xét nhiệt độ cơ thể Độc Cô Ly, thật nóng.
Vừa đói vừa rét, trong người lại mang kịch độc, mất máu quá nhiều, nếu không ăn gì nhất định sẽ chết đói.
Họ nhất định phải rời khỏi Vân Hồ Sơn trước đợt gió lạnh tiếp theo.
Lý Thanh Vân cắn rách ngón tay đem máu đỏ tươi thấm vào trong môi Độc Cô Ly, nước suối đã hết, hắn không thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-vuong-phan-dien-sinh-ton-cong-luoc/3516720/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.