Nghe xong câu nói của thái y, đầu óc hắn thoáng chốc có một suy nghĩ ích kỉ, ánh mắt lại liếc nhìn trên người Tịch Dao.
"Vậy là ngưoi đang nói, nếu nàng ấy không tiếp xúc với bất kì vật gì trong quá khứ, nàng ấy sẽ không thể hoàn lại kí ức?"
"Theo lý là như vậy"
Vị thái y trán toát đầy mồ hôi, càng nói càng sợ, tay cầm chiếc khăn mùi lau trán liên tục. Ngừoi mà bệ hạ yêu nhất bị thành như vậy, tự thân không có khả năng chữa trị, có phải hay không lão già này sắp không giữ nổi?
"Được rồi, thưởng 100 lượng bạc, lui xuống đi"
Tên thái y thoát chết vừa mừng vừa khó hiểu. Rốt cuộc là vì cái gì hoàng hậu bị bệnh lão không chữa nổi, thánh thượng không trị tội còn ban thưởng?"
Trầm Nghị đi đến bên long sàng, Tịch Dao đang vân vê chiếc túi hương trước kia nàng đã thêu, vốn dĩ là định thêu cho Lâm Tức. Nàng là xuyên không đến, vốn không hiểu được tặng túi thơm cho nam nhân là nghĩa lý gì, chỉ đơn giản là muốn tặng cho đối tác làm ăn một món quà. Nhìn thấy Trầm Nghị bước vào, nàng nhanh tay khoe cho hắn xem chiếc túi.
"Ngươi xem, cái túi này đẹp quá nhưng lại đang thêu dở"
Trầm Nghị trừng mắt nhìn chiếc túi, hắn ghét chiếc túi đó. Hắn đã tận mắt nhìn thấy chữ Lâm Tức thêu trong mặt túi. Nữ tử tặng túi thơm cho nam nhân cư nhiên không bình thường, hắn cho rằng nàng là có tình ý với tên hầu gia đó rồi. Trầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-vuong-muon-doc-chiem-ta-/3619810/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.