"Lui hết đi"
Đám cung nữ nghe vậy thì cẩn trọng lui xuống. Trầm Nghị đẩy cửa phòng vào, Tịch Dao vừa mới được hầu hạ tắm rửa xong.
Nữ nhân mà hắn nhung nhớ bao lâu hiện đang ở ngay trước mặt hắn, hắn đã phải ngắm nhìn bức họa của nàng quá lâu, giờ lại cảm nhận được thứ khao khát trước mặt, cảm xúc ham muốn liền dâng trào.
Khi nhìn thấy nàng trở lại cùng bộ váy hai dây thời hiện đại, hắn đã rất khó hiểu, là vương triều nào, quốc gia nào ăn mặc kì lạ như vậy. Hắn đã tìm hiểu bộ váy đó. Từng đường may mũi chỉ đều rất chính xác, loại vải cũng không giống những loại vải được tạo ra quanh kinh thành này. Nó như thể, không phải do con ngừoi tạo ra.
Tịch Dao vừa nhìn thấy hắn liền sợ hãi, co rúm vào góc giường, đôi mắt kiên nghị nhìn hắn.
Trầm Nghị vươn tay vuốt lấy mái tóc vàng ánh kim mê người, miệng nhoẻn cười.
"Dao Dao, nàng có hay không đã từng nhớ trẫm"
Nàng cố gắng né đầu khỏi bàn tay hắn, vội vàng cầu xin hắn. Vốn chỉ là một ngày, nàng còn chưa kịp tận hưởng niềm hạnh phúc, đã phải xuyên trở lại nơi nàng ghét cay ghét đắng.
"Ta cầu xin ngươi, trả lại chiếc nhẫn đó cho ta, ta muốn về nhà, ta không thuộc về nơi này"
"Nàng lại không ngoan rồi"
Trầm Nghị nhanh chóng lột sạch bộ y phục trên người nàng và hắn rồi nằm đè lên thân thể đó không để chừa một lối thoát.
Hắn ghé vào tai nàng thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-vuong-muon-doc-chiem-ta-/3619808/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.