Chương trước
Chương sau
"Ui...Đau"

Tịch Dao khó khăn nhướn người dậy, bên cạnh giường đã sớm nguội lạnh.

Nàng nhìn những vết tím đỏ trên thân thể mình, càng nhìn lòng càng quặn.

"Cô nương, người tỉnh chưa, nô tì vào nhé?"

Nô tì ngoài cửa cất giọng nhẹ nhàng kính cẩn, Tịch Dao chợt cắt đứt mạch suy nghĩ.

"Vào đi"

Cung nữ đem vào phòng một khay đồ trang sức vàng, còn có loại đá thạch anh, phỉ thúy thượng hạng nhìn cũng biết là tốn không ít ngân lượng.

Nàng ta đem hết đống trang sức nặng nề đó đắp lên người Tịch Dao. Nàng cảm thấy không cần thiết và khó chịu vô cùng, tính nàng vốn không muốn khoe mẽ.

"Ngươi tháo hết đống trang sức này ra đi, chỉ để lại thắt dây dài này thôi"

Cung nữ này đương nhiên khó xử, nếu bệ hạ thấy nàng như thế này, sẽ trách tội nàng ta không chăm sóc tốt cho nàng. Thế này là đang làm khó mà.

"Nhưng..."

"Cứ làm vậy đi, có gì để ta tự lo"

...

Nàng chỉ muốn đi dạo quanh đây một chút, tiện thể muốn biết đây là nơi nào, nhưng hai cung nữ đằng sau cứ nhất quyết đi theo nàng, nói là cái gì mà đừng làm khó bọn họ.

Tịch Dao biết rõ đây là hoàng cung, bối cảnh, nhân vật trong đây chỉ có bố trí trong thâm cung mới có.

"Ai vậy, sao lại xuất hiện trong tẩm cung của Trầm ca ca?"

"Bẩm huyện chúa, đó là nữ tử bệ hạ đem về từ ngoài cung"

Thành Hà Linh đứng ở đầu bên kia viện tử, ánh mắt căm ghét dội lên người Tịch Dao.

Nàng chỉ vấn một mảnh lụa dài sau tóc, y phục cũng không được khoe khoang như vị huyện chúa kia nhưng vẫn tỏa ra sắc đẹp mê người, chỉ đứng bên vườn hoa vẫn là vô cùng mị hoặc.

"Đúng là đồ tiện nhân câu dẫn bệ hạ, nhìn trên người cô ta còn chẳng có nổi một món trang sức, chắc chắn là không được sủng"

Vị huyện chúa tiến lại gần chỗ Tịch Dao, khuôn mặt kiêu ngạo đắc ý nhìn nàng, nô tì bên cạnh nàng ta cũng nhanh miệng

"To gan, thấy huyện chúa mà không mau hành lễ"

"Đúng là thứ dân thường không biết quy tắc, ta muốn ngươi hành đại lễ tạ tội với ta"

Tịch Dao đứng đó chỉ biết phì cười sự ngông cuồng kiêu ngạo của vị huyện chúa này. Đúng là không biết trời đất, kiếm cớ vô sự.

"Ngươi còn dám cười nhạo ta, người đâu, vả miệng!"

Thành Hà Linh tỏ ra vẻ mặt đắc ý, cung nữ bên cạnh ả ta tiến đến chỗ Tịch Dao, dơ tay lên định cho nàng một cái bạt tai.

"Dừng tay!"

Giọng nói quen thuộc lại lần nữa vang lên sau lưng nàng, Tịch Dao chậm rãi y đầu lại, nàng tròn mắt nhìn người trước mặt.

Hắn một thân long bào cao quý vô cùng, cả người tỏa ra khí chất đế vương thế nhưng nàng nhìn thế nào lại có cảm giác chán ghét.

Cả đám cung nữ quỳ rạp xuống đất, đồng thanh hô

"Tham kiến bệ hạ"

"Trầm ca ca! Huynh phải làm chủ cho muội, nàng ta là đồ thứ dân không biết quy tắc, làm muội tức chết rồi"

Đôi mắt Trầm Nghị dán chặt vào Tịch Dao, mặc dù tối qua có cưỡng đoạt nàng, nhưng 5 tháng rồi hắn mới nhìn lại dáng vẻ mê người của nàng, hận không thể giấu nàng làm của riêng.

"Ngươi rời khỏi đây đi, sau này không có lệnh thì không được vào cung"

Thành Hà Linh được một phen đắc ý, nhanh chóng chỉ tay năm ngón, đôi mắt hống hách nhìn Tịch Dao

"Nghe thấy chưa? còn không mau cút"

"Ta không nói nàng ấy, ta nói ngươi"

Thành Hà Linh trợn trố mắt, không tin được người đứng trước mặt này chỉ vì ả thứ dân trước mặt mà đuổi đích nữ của Thành Vương phủ.

"Đem đi"

Đám thị vệ mỗi người một bên xách nách ả ta đem đi, ả không phục vẫn cố vớ theo nói tiếp.

"Trầm ca ca! Trầm ca ca! Huynh sẽ hối hận đó"

Trầm Nghị không hề để nàng ta vào mắt, liền quay sang phía nàng nhìn ngó khắp nơi, điệu bộ lo lắng.

"Nàng không sao chứ? Nàng ta có làm gì nàng không?"

Tịch Dao không buồn trả lời, đôi mắt đượm buồn, thứ nàng muốn biết bây giờ chỉ có một điều duy nhất thôi.

"Người tối qua là ngài có phải không?"

Trầm Nghị nghe được câu hỏi của nàng thì đờ lại, nhưng vẫn chậm rãi trả lời.

"Là trẫm"

Nàng nghe được thì tim nhói vô cùng. Nàng coi hắn như người thân, vậy mà hắn lại làm thế với nàng.

"Ta coi người như huynh trưởng, hà cớ lại làm vậy với ta chứ?!"

Tịch Dao tức giận, giọng nói run rẩy, hốc mắt đã dần đỏ hoe.

"Trẫm không muốn làm huynh trưởng của nàng!"

Trầm Nghị nhìn thấy nàng khóc thì đau lòng ôm chầm lấy nàng, bàn tay to lớn vuốt ve từng sợi tóc màu vàng bạch kim đẹp vô cùng.

"A Dao, trẫm yêu nàng, đời này của ta sẽ chỉ sủng ái mình nàng, tuyệt đối không có nữ nhân nào khác."

Sở dĩ nếu những nữ nhân khác nghe câu từ này của hắn sẽ sướng đến điên người, nhưng nàng càng nghe chỉ càng thêm chán ghét.

"Ta muốn xuất cung"

"Dao Dao, cả đời này nàng chỉ có thể thuộc về trẫm, trở thành hoàng hậu của trẫm. Nàng trốn ta một tấc, ta sẽ đào mười trượng lên để tìm nàng. Việc xuất cung này, hãy sớm quên nó đi"

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.