Tịch Dao mấy ngày nay đều thờ ơ với hắn, dùng thiện cũng rất ít, cả ngày chỉ biết ủ rũ. Nàng muốn được phiêu du tự tại, không muốn ở đây làm chim hoàng yến của hắn.
"Bẩm bệ hạ, thân thể của nương nương đang dần suy nhược, nếu cứ tiếp diễn sẽ rất nguy hiểm"
Tên thái y quỳ trước mặt Trầm đế, cả người run cầm cập. Nếu chẳng may nói điều gì bất mãn tới hắn, chẳng phải cái mạng già này cũng không giữ nổi sao?
"Lui xuống, đem một bát cháo lên đây"
Cung nữ bưng bát cháo vào để cạnh giường rồi mau chóng lui xuống, Trầm Nghị dáng vẻ thanh tao vô cùng bước vào.
Tịch Dao vừa nhìn thấy hắn thì một cỗ chán ghét dâng lên, ghê tởm đến tột cùng.
Hắn ngồi đến bên cạnh giường, tay cầm bát cháo đưa đến trước mặt nàng.
Nàng nghiêng đầu sang một bên tránh né, chỉ cần thấy hắn thôi là nàng không có tâm trạng ăn uống gì nữa.
Hắn đưa muỗng cháo vào miệng mình, sau đó rướn người lên hôn nàng, bắt ép nàng nuốt hết chỗ cháo đó.
"Ngươi!"
"Cháo không ngon sao? Vậy thì để trẫm giết cung nữ và đầu bếp dâng món cháo này lên là được."
Tịch Dao nghe thấy thì đôi mắt càng thêm căm phẫn, sao hắn có thể lấy tính mạng của người khác đe dọa nàng.
Trầm Nghị biết nàng tấm lòng bao dung, không muốn vì mình mà liên lụy đến người khác, dọa này thế này, nàng nhất định sẽ chịu ăn.
"Người đâu, giết..."
"Không! Ta ăn là được"
Tịch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-vuong-muon-doc-chiem-ta-/3619804/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.