Chương trước
Chương sau
Lão tổ người thấy việc này thế nào.Nghe Hạ Hoàng nói vậy, lão tổ của họ mạc, Mạc Tần Quân lúc này trầm tư nói rằng.

- Người của đế tộc và các thế lực đến đây, đám người của Vũ tộc kia có phản ứng gì hay không.

- Bẩm lão tổ hai người Vũ Thiên và Vũ Tuấn Kiệt vẫn im lặng ở trong cung điện của bọn chúng, không có bất kỳ động thái gì.

Mạc Tần Quân nghe vậy thì gật đầu, suy tư một lúc ông ta nói rằng.

- Hai kẻ kia vô cùng nguy hiểm, một tên lãnh khốc vô tình. Một tên có tình nhưng lại cũng lãnh khốc không kém.

- Tối ngày hôm nay ngươi hãy mở một buổi tiệc rượu nhỏ, mời cả người vũ tộc và các thế lực đến đây để tụ họp. Xem phản ứng của chúng như thế nào.

- Lão tổ việc này liệu có ổn không. nếu chúng đánh nhau thì sao đây.

Mạc Tần Quân nghe vậy thì cười nhạt, sau đó dùng một thái độ hờ hững lên tiếng.

- Ngươi đánh giá thấp gan dạ của đám con em đại tộc, bọn chúng tuy tuổi trẻ nhưng mưu mô không kém chút nào đâu.

Nghe lão tổ nói vậy, Hạ hoàng lúc này gật đầu sau đó rời đi, thấy vậy Mạc Tần Quân nở một nụ cười thú vị, chờ xem kịch vui.

Tối ngày hôm đó, người của các thế lực đều đến chính điện, tại nơi này các đại thần của Đại hạ Hoàng Triều đều im lặng ngồi ở phía cánh trái. Trong khi đó người của các phe phái bất kể là có địch ý hay không đều ngồi ở phía phải.

Mà thân là người chủ trì, hạ hoàng lúc này ngồi ở vị trí trung tâm lên tiếng nói rằng.

- Lần này Thanh Vũ điện làm loạn, thực sự đã tạo nên cảnh sinh linh lầm than. may thay được các vị đến giúp đỡ, ta thân là Hoàng chủ xin đứng đây dùng một ly rượu để cảm tạ mọi người.

Hạ Hoàng nói xong thì cầm ly rượu hướng về phía các quan viên, cũng như khách mời tại nơi này. Đối với việc này người của các thế lực cũng đều đồng loạt nâng ly rượu lên, cùng với Hạ Hoàng cạn chén.

Rượu vừa vào trong bụng, lúc này Hạ Hoàng lại lấy cớ bản thân không khỏe xin rời đi trước. Các quan viên của Đại hạ Hoàng Triều cũng biết điều lần lượt rời khỏi đây.

Nhìn về phía đại diện người của Đại hạ Hoàng Triều ngoài Mạc Tuấn thân là thái tử ở lại tiếp đón. Những người còn lại thì đều không thấy tung tích, khiến cho người của các phe phái đều nổi lên nhiều nghi kỵ trong lòng.

Có điều Vũ Tuấn Kiệt lại không quan tâm lắm, hắn nhìn về phía Đào Cẩm Nhung ngồi bên cạnh mà nhẹ nhàng gắp thức ăn cho cô ấy. Không quan tâm đến cái nhìn của mấy đế tộc xung quanh.

Nhìn về phía hành động của Vũ Tuấn Kiệt, lúc này Nạp Lan Minh Ngọc cũng được mời đến đây dự tiệc mỉm cười nói rằng.

- Vị này chắc là phu nhân của vũ huynh có phải hay không.

Vũ Tuấn Kiệt nghe vậy thì mỉm cười, nhìn về phía Nạp Lan Minh Ngọc lên tiếng nói rằng.

- Không nghĩ đến Nạp Lan tiểu thư cũng tham gia yến hội lần này.

- Việc này cũng bình thường, dù sao lần này đều là người của các thế lực lớn. Hạ hoàng cũng không thể nào một bên mừng một bên khinh.

Vũ Tuấn Kiệt nghe vậy thì gật đầu, sau đó nhìn về phía Đào Cẩm Nhung, đang dùng một ánh mắt dò xét quan sát Nạp Lan Minh Ngọc mà mỉm cười nói rằng.

- Đây là Đào Cẩm Nhung, phu nhân của ta. Hi vọng sau này mọi người sẽ chiếu cố một chút.

Nạp Lan Minh Ngọc nghe vậy thì mỉm cười, ẩn sau đôi mắt của cô ta là một sự khinh bỉ, có điều cũng không nói nhiều về việc này.

Mà người của hai Đại Đế tộc là hạ gia và Trần gia thì đều dùng một ánh mắt dò xét nhìn về phía đám người vũ tộc. Đặc biệt là những người dẫn đội Vũ Tuấn Kiệt lúc này.

Qua một lúc Hạ Thanh mỉm cười nói rằng.

- Ta tên là Hà Thanh gặp qua Vũ huynh.

Vũ Tuấn Kiệt nghe vậy thì cũng mỉm cười, chắp tay hướng về phía Hạ Thanh và Trần Hùng nói rằng.

- Lần này nghe nói tài tuấn của hai đế tộc đến đây trợ giúp Đại Hạ, đánh đuổi người của Thanh Vũ điện. Thật sự cũng khiến ta cảm thấy hứng thú muốn kết bạn làm quen.

- Hôm nay được gặp hai vị, quả nhiên là tài tuấn, thật sự khiến tại hạ vô cùng vinh hạnh.

Nghe Vũ Tuấn Kiệt nói vậy, Hạ Thanh lúc này chỉ mỉm cười, Trần Hùng thì im lặng ở một bên quan sát. Mà đối với cuộc nói chuyện của những người đứng đầu các đế tộc, ngươi của Đại hạ hoàng triều và Đại Nguyệt Hoàng Triều thì đều im lặng quan sát.

Họ vốn cho rằng cuộc gặp mặt này sẽ có thể đánh nhau, nhưng không nghĩ đến mấy thiên kiêu của các gia tộc vậy mà nói chuyện vô cùng vui vẻ. Thậm chí nếu người không biết nội tình, còn cho rằng họ là bằng hữu đâu.

Nhìn về phía không khí trong đại điện có chút thân mật, thân là người chủ trì Mạc Tuấn lúc này mỉm cười nói rằng.

- Lần này mọi người đến đây thật sự khiến cho Đại hạ Hoàng Triều chúng ta vô cùng vui mừng. Có điều Thanh Vũ điện thế lực to lớn, lại ẩn giấu trong bóng tối, cường giả vô số. Thực sự là một vấn đề ảnh hưởng trong thời gian tới, không biết mọi người có cách gì hay không.

Mạc Tuấn vừa nói vậy, lúc này người của Hạ gia và Trần gia đều rơi vào im lặng. Thanh Vũ điện là một thế lực to lớn, mặc dù là ma đạo, nhưng không một thế lực chính đạo nào dám độc đạo giao chiến với chúng. Bởi vì đám này quá điên cuồng và tàn nhẫn.

Có điều các thế lực lớn không dám giao chiến với chúng, nhưng cũng không phải là không dám gây xích mích. Việc để các con em dòng chính cùng bọn chúng giao phong, vừa để rèn luyện lại cũng vừa để thị uy.

Nghĩ đến những điều này, Trần Hùng lúc này lên tiếng nói rằng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.