Bởi vì giấy gai xuất hiện nên dạo gần đây Khương Tố càng lúc càng bận.
Hiện tại thời gian Khương Trạch có thể ở cùng hắn mỗi ngày chỉ còn có lúc lâm triều, vì vậy y chỉ có thể dùng ánh mắt u oán cách một đám người nhìn chằm chằm vào đối phương, đương nhiên, ánh mắt đó bọ Khương Tố thẳng thắng không nhìn. Đến ban đêm, trước khi ngủ Khương Trạch vốn đang muốn cùng Khương Tố nghiên cứu một chút xem quan hệ của bọn họ dạo gần đây có phải hơi xa cách hay không, Khương Tố luôn có thể thong dong đem mặt của y ấn vào lồng ngực mình, sau đó dùng âm thanh trầm thấp khàn khàn nói một câu “Ngủ đi”. Tiếp theo thì Khương Trạch liền khoái trá đặt móng vuốt lên vòm ngực rộng lớn mạnh mẽ kia, hút hút nước bọt vài cái, sau đó tự tìm bất mãn mà chìm vào giấc ngủ.
Hừ, cái loại ngày tháng yêu thầm tịch mịch này!
Vì vậy Khương Trạch liền vùi đầu trong ngự thư phòng, tìm công việc đến xóa nhòa cảm giác tương tư.
Cũng không biết nghĩ tới điều gì, y dùng tay trái chống cằm dựa vào án kỷ lộ ra một nụ cười mộng ảo hư vô mờ mịt, trong bàn tay phải chưa khỏi hẳn kia còn đang cầm lấy một quyển trục. Trương Di lẳng lặng nhìn một lát, rốt cuộc cũng nhận ra y đang vẽ đồ án được đúc trên đồng tiền của Khương quốc, vì vậy gã không đành lòng nhìn thẳng, chỉ có thể yên lặng dời mắt.
Khương Trạch thiếu tiền sao?
Thiếu!
Khương quốc thổ địa màu mỡ lại trải qua mấy đời tích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-truong-trach/202760/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.