Chương trước
Chương sau
Hơi rượu nhướm đôi mày, ngàn ly cũng chẳng say1
Ba tháng mười bảy ngày sau khi Huệ đế Khương Phong băng hà, Khương Trạch xuất cung tham dự một buổi tiệc cưới.
Đây là tiệc cưới của Lạc Dục Lam.
Nếu con cháu trực hệ của hoàng thất phải giữ hiếu ba năm thì luật pháp Khương quốc quy định, đại phu sĩ tộc cùng với bách tính phổ thông giống nhau, quốc quân băng hà cần mặc tang phục ba ngày, sắc mặt ai điếu, không thể uống rượu, ăn thịt, trong vòng ba tháng không thể cưới gả, tổ chức yến hội, tụ tập vui chơi. Án theo quy định này, hôm nay Lạc Dục Lam phải gả cho người hoàn toàn không hề phạm luật.
Trong đây Khương Trạch cự tuyệt lập hậu trong thời hạn cưới gả, giả sử bây giờ có hồi tâm chuyển ý cũng phải đợi ba năm. Tuổi xuân nữ tử nhanh qua, huống chi Lạc Dục Lam còn lớn hơn Khương Trạch hai tuổi, hơn nữa cũng bởi vì có chút duyên cớ không thể nói ra mà Hữu tướng không muốn đợi thêm nữa.
Trên thực tế, Hữu tướng vừa ý nhất chính là Khương Tố, thậm chí ở lúc Khương Tố chuẩn bị cập quan còn hỏi hắn có ý định thân càng thêm thân, đáng tiếc, chung quy cũng hóa thành một tiếng thở dài.
Sau đó lão ngàn xem vạn chọn, cuối cùng cũng chấm được ấu tử của sĩ tộc đại phu Trần Mặc.
Trần Mặc là một trong những bậc đại nho đương thời của Khương quốc, đức cao vọng trọng, tài năng đủ để tiếp nhận phẩm chức Ngự sử đại phu, thế nhưng cho dù hai đời Khương đế thịnh tình mời chào lão cũng không đáp ứng vào triều làm quan. Vì vậy tuy rằng Khương Phong đối với Trần Mặc có không ít bất mãn kín đáo, thế nhưng bất mãn thì bất mãn, nhân gia không muốn vào triều làm quan, triều đình cũng không thể gác đao lên cổ buộc lão nhậm chức.
Theo một góc độ nào đó mà nói, Trần Mặc cùng Gia Cát Du chính là cùng một loại người, bất quá so với Gia Cát Du bây giờ, người tên Trần Mặc này hiển nhiên càng có danh tiếng, có bản lĩnh.
Lão mặc dù không xuất hiện trên triều đình, thế nhưng trong bách quan lại có không ít người là học trò của lão, vì thế sở dĩ Hữu tướng đưa ra đề nghị thông hôn cũng vì nhắm vào mối hôn nhân này có thể nâng cao danh vọng cho Khương Tố, hấp dẫn sự cống hiến của nho sinh khắp nơi.
Việc này kiếp trước hiển nhiên không có diễn ra, kiếp trước Lạc Dục Lam là bị vứt xuống bên cạnh giám thị y, kiếp này lại phát huy công dụng đến mượn hơi một vị đại nho, về phần sẽ mang đến ảnh hưởng thế nào ngay cả Khương Trạch cũng không nhìn rõ được.
Tâm trạng cảm kích của Khương Tố hiện tại tạm không nhắc đến, mà Khương Trạch chỉ hận không thể đem lão đầu tử này treo ngược lên đánh đòn cho hết giận, cử động này của lão không thể nghi ngờ đã tăng thêm không ít độ khó cho con đường dụ dỗ Khương Tố thẳng thắng với y —— Bất quá cũng quên đi, dù sao hiện nay quyền chấp chưởng quân đội hơn phân nửa cũng nằm trong tay, nếu đến lúc Tùy quốc nội loạn Khương Tố vẫn không muốn thẳng thắn với y như trước, y liền trực tiếp giam người vào tẩm cung, như vậy lại như vậy một phen đi!
Hừ, chờ gạo nấu thành cơm, xem bọn họ còn làm thế nào ly gián gây chuyện.
Khương Trạch nghĩ như vậy thì trên mặt cũng treo lên một nụ cười sung sướng.
Còn về việc đôi tân nhân hôm nay sẽ mang đến lợi ích như thế nào Khương Trạch cũng lười để ý, dù sao sinh tử của Lạc Dục Lam cũng không có quan hệ gì với hắn, hôm nay hắn không mời mà đến dự buổi tiệc cưới này cũng bất quá là muốn bắt Khương Tố về cung mà thôi.
Có lẽ là do biểu hiện ngày ấy có chỗ nào quá mức kích thích đến Khương Tố, đã nhiều ngày nay tỏ ra không ít xa cách. Mỗi ngày lâm triều nghị sự đại thể chỉ nghe mà không nói, nếu như bị điểm dang cũng chỉ đạm nhiên hạ thấp hàng mi, ổn trọng nói một câu “Hoàng thượng nói đúng” hoặc là “Mỗ đại nhân nói có lý”, thời điểm quay về tẩm cung cũng là càng lúc càng trễ, thậm chí có đêm còn thẳng thắn không về!
Cái giường của Khương Tố cũng sắp bị y nóng giận vỗ đến sụp rồi.
Trời biết y có bao nhiêu muốn tại triều đình cực kỳ bá đạo nói với Khương Tố một câu “Trẫm chính là muốn để người trong thiên hạ đều biết Khương Tố ngươi là người của trẫm”, đáng tiếc hiện tại y chỉ có thể tưởng tượng mà thôi.
Vì vậy khi nghe tin Lạc Dục Lam thành hôn, y liền dùng cái cớ “Biểu muội của ca ca cũng là biểu muội của ta”, “Hôn lễ của biểu muội làm sao có thể vắng mặt” mà ngẩng đầu ưỡn ngực mang theo một đại đội quà cưới, cùng với Trương Di vô lực ngăn trở mà xuất cung tham dự hôn lễ.
Lúc Khương Trạch đến yến hội cũng vừa cử hành không lâu.
Trước đó Khương Tố đã thu được tin tức từ Trương Di, vì vậy hắn cùng đám người Hữu tướng, tân lang đều đang đứng ở cửa lớn nghênh đón Khương Trạch, tuy rằng bọn họ đã cực lực che giấu tin tức, thế nhưng biểu hiện như vậy thủy chung cũng khiến cho vài người thông minh đoán được nguyên do. Vì vậy mọi người trong yến hội đều ngóng dài cổ, cố gắng tranh thủ cơ hội nhìn trộm dung nhan của tân đế.
Đợi đến khi Khương Trạch được mời vào đại đường, mọi người đầu tiên là nhất tề im bặt, sau đó một lúc mới truyền ra một loạt tiếng động nho nhỏ.
Những người có tư cách ngồi ở trong đại đường đại thể đều đã từng nhìn thấy Khương Trạch trong triều đình, trong lòng ít nhiều đều tồn tại một tia kính trọng trước thiên tử, vì vậy ngoại trừ sắc mặt có chút đoan trang ngưng trọng thì không có bất kỳ sai lầm vọng động nào. Bất quá còn có một ít thanh niên khí thịnh, cho đến bây giờ chỉ nghe qua danh hiệu của Khương Tố mà không biết Khương Trạch, hôm nay có hạnh ngộ nhìn thấy thiên tử một lần làm sao có thể không vụng trộm quan sát, chủ tâm muốn nhìn xem tân đế rốt cục có chỗ nào không giống người thường, khiến cho tiên đế trước lúc băng hà đột nhiên thay đổi chủ ý lập y làm hoàng đế.
Bọn họ cũng không có thất vọng.
Ngay lúc nhìn thấy dung mạo của Khương Trạch thì cho dù là người không hảo nam phong cũng đều khó nén kinh ngạc, bất quá nghĩ đến tiên hoàng hậu từng có danh xưng đệ nhất mỹ nhân Khương quốc thì Khương Trạch trưởng thành như vậy cũng có thể hiểu được, mà những người có chút ham mê nam phong thì đều vô ý thức nuốt một ngụm nước bọt, vô pháp khắc chế chính mình ngây dại.
Cảm quan của người tập võ vạn phần nhạy bén, Khương Trạch tự nhiên cảm giác được biến hóa quanh mình, bất quá chỉ là y đã quen tình huống như vậy nên trực tiếp vờ như không biết gì cả, cứ mỉm cười đến bình thản ung dung. Ngược lại Khương Tố ở bên cạnh lại không ngừng nhíu mi, lạnh lùng nhìn quanh bốn phía, mỗi khi ánh mắt của hắn đảo đến nơi nào thì đều có người giật mình tỉnh lại, thân thể bất giác run lên, vì vậy ly rượu hoặc chén đũa trong tay không khỏi rơi xuống án kỷ phát ra tiếng vang nho nhỏ. Đợi đến khi bọn họ nhận được ánh mắt mắt trách cứ của trưởng bối trong nhà thì mặt cũng đỏ lên, chỉ lúng ta lúng túng đáp lời vài câu rồi lại không khống chế được mà dùng dư quang trộm ngắm Khương Trạch.
Tuy có bất kính… thế nhưng tân đế thật sự quá đẹp mắt rồi…
Vùng quanh lông mày của Khương Tố lại càng nhíu chặt hơn.
Khương Trạch nhìn thấy bộ dạng của hắn như thế thì không khỏi mừng rỡ, hạ quyết tâm phải nhóm thêm một mồi lửa. Vì vậy y nâng ly rượu lên, kính Hữu tướng cùng Trần Mặc một ly.
Sắc mặt Khương Tố quả nhiên khẽ biến.
Chỉ là hắn còn chưa kịp ngăn cản thì Khương Trạch đã nhanh chóng nói ra một câu chúc mừng, lập tức ngửa đầu uống cạn ly rượu trong tay.
Gò má trắng nõn của thiếu niên rất nhanh hiện lên một vệt đỏ bừng.
Trên đời này có một loại người, hơi rượu nhướm đôi mày, ngàn ly cũng chẳng say, Khương Trạch chính là loại người như vậy. Kể từ lần đầu tiên y phát hiện điểm này liền nghĩ ra một kế, giả vờ một chén liền say, sau đó còn có thể thuận lý thành chương được ca ca ôm về tẩm cung, đồng thời quấn quýt lấy hắn ngủ cùng!
Khi Khương Trạch lôi từ trong trí nhớ ra một màn này cũng không khỏi cảm thấy năm đó mình thật là cơ trí, vì vậy y giả vờ hô hấp tăng nhanh ánh mắt tan rã nhìn về phía Hữu tướng, sau đó ngay khi Hữu tướng và Trần Mặc còn chưa kịp phản ứng lại đã được Khương Tố dìu về chỗ ngồi.
Đế vương thân lâm, tự nhiên liền ngồi ở ghế trên.
Khương Trạch ngoan ngoãn ngồi xếp bằng trên vị trí thủ tịch, nhàn nhạt đưa mắt nhìn xung quanh, trong dáng dấp mang theo một chút uy nghiêm, chỉ là mỗi cử động đều mang theo một chút tùy ý..
Đợi khi tân lang bước đến mời rượu mới phát hiện thức ăn trong mặt Khương Trạch không hề suy suyễn, tân lang tâm trạng liền căng thẳng, e sợ chậm trễ tân đế liền ngửa cổ uống cạn ba ly rượu. Khương Tố thấy vậy liền đón lấy chén rượu trong tay Khương Trạch, bình đạm nói với tân lang: “Tửu lượng của bệ hạ không tốt, ly này ta uống thay người.”
Tân lang liếc nhìn Khương Trạch, thấy bộ dạng của y vẫn không thay đổi chút nào rốt cục thở phào nhẹ nhõm.
Thế nhưng Khương Trạch ở bên cạnh lại mờ mịt nghiêng đầu nhìn chốc lát, bỗng nhiên lộ ra nụ cười tươi sáng.
Đám con cháu thế gia đang nhìn lén y đôi mắt đều thẳng rồi, cho dù có người đang trò chuyện cùng bọn họ thì cũng chỉ không yên lòng ứng đối vài câu, liên tục nhìn lén Khương Trạch.
Đôi má ửng đỏ như hoa đào, gương mặt oánh nhuận tròn trịa mang theo một tia ngây thơ, đôi con người đen nhánh, lại thêm tư thế mỏng manh như liễu… đúng là so với đám nam sủng bọn họ nuôi dưỡng càng diễm lệ vô song!
Nếu có thể đem người có phong tư như vậy đặt ở dưới thân, hảo hảo ôn tồn trêu chọc, một phen điên loan đảo phượng thì phải là việc vui sướng như thế nào chứ…
Khương Tố rõ ràng nghe được từng tiếng lén lút hít sâu trong sảnh đường, vì vậy sự phiền chán trong đáy mắt hắn lại càng sâu hơn.
Hồi lâu sau.
Đợi đến khi tân lang chầm chậm kính rượu xong một vòng quan khách —— trời biết tân lang vốn e ngại chậm trễ hai vị tôn đại thần như bọn họ nên mới kéo dài như vậy, Khương Tố liền đứng dậy thản nhiên nói với Hữu tướng và Trần Mặc: “Bệ hạ xuất cung cũng đã lâu, bổn vương trước tiên đưa người hồi cung”, nói xong liền lôi kéo Khương Trạch rời khỏi yến hội.
….
Thời tiết năm nay của Khương quốc cũng không quá rét lạnh.
Năm trước vào thời điểm này, bầu trời vẫn thường xuyên đổ từng trận đại tuyết, phủ trắng đường phố, thế nhưng năm nay vẫn thỉnh thoảng nhìn thấy một điểm ánh dương, tuy rằng đến lúc ánh nắng chạm vào da thịt cũng đã bị hơi lạnh đồng hóa không còn được bao nhiêu ấm áp.
Khương Tố trước khi ra cửa còn cầm lấy áo khoác màu vàng rực thêu rồng mà Trương Di đã chuẩn bị sẵn khoác lên người Khương Trạch, lại chọn một nơi kín đáo không có người chú ý che chở y lên mã xa, sau khi cả hai đã ngồi trong xe ngựa liền kéo đối phương vào cái ôm của mình, dùng áo khoác đắp lên lần nữa, lại vỗ về gáy y: “Ngủ đi, A Trạch.”
Vì vậy Khương Trạch liền mơ mơ màng màng liếc hắn một cái, ngoan ngoãn dựa vào ***g ngực y, thiếp đi trong một mảnh ấm áp che chở.
Khương Tố lẳng lặng ngắm nhìn gương mặt say ngủ của Khương Trạch.
Đã mấy ngày không cẩn thận nhìn ngắm, dường như đứa trẻ này lại trưởng thành hơn một chút, thân hình cũng cao lên, chỉ là phảng phất đã gầy đi… Là vì mấy hôm nay không gặp hắn nên không ngoan ngoãn dùng cơm sao?
Khương Tố hơi nhíu mày.
Mấy ngày nay hắn không về tẩm cung cũng không phải đang tận lực tránh né, chỉ là không biết tại sao hắn tạm thời không muốn để Hữu tướng biết sự tồn tại của giấy gai, vì thế liền âm thầm tự mình an bày việc này, hao tốn không ít thời gian. Mỗi khi phục hồi tinh thần đều đã qua canh giờ có thể hồi cung, vì vậy liền trực tiếp nghỉ lại ở biệt viện của mẫu phi mà không trở về.
Cho đến hôm nay khi Khương Trạch bước đến trước mặt hắn, hắn mới phát hiện một việc.
A Trạch của hắn, ngay khi hắn chưa kịp chú ý kỳ thực cũng đã trưởng thành, trở thành đối tượng để vạn thế chú mục, hắn không nên vì một ít nguyên nhân không thể mở miệng kia mà bỏ qua quá trình trưởng thành của đệ đệ. Huống chi, đây vẫn là người luôn được hắn bảo hộ trong ngực, hắn có trách nhiệm phải dẹp bỏ những ánh mắt dơ bẩn của đám ruồi bọ bên ngoài kia.
Khương Tố ghi nhớ đám người nhìn trộm lúc nãy vào đáy lòng, lúc cúi xuống nhìn thấy gương mặt say ngủ không màng thế sự của người trong lòng thì dần dần bình tĩnh lại, thậm chế còn cảm thấy một cỗ ấm áp thỏa mãn len qua.
Hắn mỉm cười nhẹ nhàng nhéo nhéo gò má Khương Trạch, trong mắt tràn đầy ôn nhu vô hạn, “Ngươi vẫn thích phô trương như vậy —— đúng là còn rất trẻ con.”
Khương Trạch : “…”
Trên người bị người khác vuốt ve, bất quá nghĩ đến đối phương chính là Khương Tố luôn được mình đặt lên đầu quả tim, Khương Trạch không cảm thấy một chút mâu thuẫn nào, thậm chí khí huyết cả người lại càng giống như sôi trào xông thẳng xuống dưới bụng. Y cực kỳ rạo rực tựa đầu vào hõm vai của Khương Tố, hít sâu khí tức dễ chịu của đối phương, vốn còn định thuận tiện mượn rượu bày ra bộ dạng dụ hoặc khiêu khích người trước mắt làm ra chút chuyện không thể miêu tả gì đó, nào ngờ lại nghênh đón ngay một chậu nước lạnh, ào một tiếng tưới tắt toàn bộ suy nghĩ triền miên kiều diễm trong lòng y!
Khương Trạch rốt cục ý thức được một chuyện rất quan trọng.
—— ca ca của y, cư nhiên đem một người đã tròn mười tám tuổi, thậm chí trước khi đăng cơ cũng đã làm lễ cập quan như y xem thành – Một – Đứa – Trẻ!
Khó trách lần đó y nhiệt tình hôn đối phương như vậy, hắn cũng chỉ tránh né vài ngày liền điều tiết được tâm tình, thảo nào lúc đó hắn phát hiện người huýt sáo đùa giỡn là mình liền trực tiếp trừng phạt tên đệ tử hoàn khố kia, thảo nào ngày đó y mượn việc tắm rửa câu dẫn hắn, hắn lại không chút nào thương hương tiếc ngọc mà ném mình vào trong ao!
Nguyên lai bộ dáng ngụy trang này của y khiến Khương Tố nhìn thành tiểu hài tử chưa mọc đủ lông cánh!
Khương Trạch bị tin tức này đập đến cả người đều uể oải.
… Như vậy, chờ sau khi y “tỉnh rượu” liền đổi về trạng thái Khương đế, người kiếp trước khiến cả thiên hạ vừa nghe danh đã sợ mất mật có còn kịp không?
Khương Trạch đương nhiên không thể thành công chuyển đổi.
Bởi vì khi y ngồi trong mã xa lắc lư không ngừng, thân thân mật mật tựa vào lòng Khương Tố không được bao lâu thì cơn mệt mỏi rã rời do rất lâu không được bình yên đi vào giấc ngủ liền trỗi dậy, y trực tiếp liền dùng loại tư thế này mà chân chính thiếp đi.
Đợi đến khi Khương Trạch mở to đôi mắt nhập nhèm của mình từ trên giường thức dậy, đã phát hiện Khương Tố đang mặt một kiện trung y ngồi bên cạnh mình lật xem công văn. Vì vậy y vô thức lộ ra nụ cười vui sướng, lại lần nữa chui vào trong lòng Khương Tố cọ cọ, đợi đến khi bản thân phát hiện có chỗ nào đó không đúng thì y đã giang rộng hai tay để Khương Tố giúp y mặc áo khoác, đồng thời đối phương còn xoa xoa mái tóc dài rối tung chưa kịp buộc lên của y, lôi kéo y đi rửa mặt dùng điểm tâm.
Trong lòng Khương Trạch không khỏi có chút quấn quýt.
Nói thật thì y không có bất cứ kinh nghiệm gì trong việc theo đuổi người khác, những động tác trước giờ bất quá cũng là một ít kiến thức thu nhặt được khi chinh chiến thiên hạ mà thôi. Bất quá so với kiếp trước, ca ca nhà y hình như đối với biểu hiện như vậy càng không có sức chống cự nha.
Như vậy cứ giả vờ thêm một đoạn thời gian nữa đi, vạn nhất không được… cũng không phải còn có thể ép người nhốt vào trong cung sao?
————————————-
1/ Hơi rượu nhướm đôi mày, ngàn ly cũng chẳng say: Nguyên văn ‘酒劲上头,千杯不醉’. Có lẽ đang miêu tả những người uống chút rượu đã đỏ mặt nhưng lại uống nhiều không say. Mình không rõ nghĩa lắm, nếu bạn nào có ý kiến khác xin để lại ở comment

Published by: ổ mèo lười
đơn giản là lười Xem các bài viết của ổ mèo lười
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.