– Chị… có thật giựt chồng như lời chị ta nói không?
Chất giọng Tường Khang khàn khàn vang lên hỏi lại lần nữa, giờ phút này tay chân Tường San lạnh ngắt, cô gần như suýt nữa đánh rơi chiếc di động trên tay, Tường San sợ hãi, bàn tay run run bấu chặt vành váy ấp úng nói.
– Tường… Tường Khang mọi chuyện không giống như mẹ và em nghĩ đâu, chị không có giựt chồng của ai hết.
– Chị đến bệnh viện đi!
Nói xong Tường Khang liền cúp máy, gương mặt San San cứng đờ tái nhợt không còn giọt máu, dì Khương làm công chuyện xong xuôi đi vào thấy Tường San như vậy thì trợn mắt hốt hoảng bước đến, lo lắng hỏi han.
– San San, con sao thế?
Dì Khương phải lay gọi một lúc Tường San mới hoàn hồn, cô chầm chậm ngước mặt nhìn dì Khương khóe mắt rưng rưng, yếu ớt van xin.
– Dì ơi, cháu ra ngoài một chút nhé?
– Hở, tối thế này rồi con định đi đâu?
– Cháu có chuyện quan trọng thật cháu hứa về trước giờ Gia Bách, sẽ không để anh ấy biết đâu, xin dì mà hãy cho cháu ra ngoài.
Dì Khương thấy người Tường San run bần bật, nước mắt cũng rơi xuống hai gò má, dì không biết rốt cuộc Tường San đang gặp khó khăn gì, nhưng mà xem bộ rất cấp bách. Dì Khương nhìn mà xót cả ruột gan, đắn đo một lúc dì đành bấm bụng gật gật đầu đồng ý cho Tường San đi, dặn dò kỹ lưỡng.
– Con phải hứa về trước giờ của cậu Bách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-thue-lam-dau-nha-giau/2510606/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.