– Mong người nhà bình tĩnh!
Vị bác sĩ nhẹ giọng trấn an tinh thần khi thấy Tường San sốt sắng.
Nhìn mẹ bị y tá đẩy đi mà ruột gan Tường San đau nhói, cô hớt hải vội vã chạy theo phía sau, tới phòng cấp cứu cô và Tường Khang bắt buộc phải ngồi ở ngoài chờ đợi cánh cửa phòng từ từ đóng lại bất giác khiến Tường San sợ hãi không thôi, toàn thân cô run lên bần bật gương mặt trắng bệch tưởng chừng như không còn giọt máu, Tường San quay đầu nhìn sang em trai, thằng bé từ nãy đến giờ không nói một câu, trầm mặc ngồi yên trên hàng ghế, Tường San đắn đo chầm chậm bước đến thanh âm phát ra nghẹn ngào.
– Tường Khang, chị thật sự không có…
– Nói sau đi!
Tường Khang lạnh nhạt dứt khoát cắt đứt những lời cô còn chưa kịp nói xong, đến nhìn chị gái mình mà cậu cũng không thèm, mặt cứ cúi gằm xuống, sống mũi Tường San đột nhiên cay sè, cô ngậm ngùi nuốt nước mắt vào trong, đè nén đau thương, im lặng không nói gì thêm chậm rãi ngồi xuống bên ghế chờ tin tức của mẹ.
Tại nhà riêng của Hoàng Gia Bách!
Thời gian cứ thế trôi qua, mọi người gần như đều xót ruột khi thấy Tường San còn chưa trở về nhà, kỳ thực dì Khương cũng lo lắng không kém gì, dì liên tục liếc mắt nhìn đồng hộ nét mặt cứ trông ngóng mãi. Bỗng dưng ngoài cửa nữ người làm hớt hải chạy vào.
– Dì Khương cô San vẫn chưa về ạ, mà cậu Bách nghe trợ lý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-thue-lam-dau-nha-giau/2510604/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.