Chương trước
Chương sau
Sau khi nghe tôi nói nhỏ xong, Tần Tuyết bất giác nhìn xuống chân cô gái trẻ.

Vừa cúi đầu liếc nhìn, hai mắt cô ấy đột nhiên mở to, cái miệng nhỏ nhắn há thành hình chữ O: Chân cô gái trẻ lơ lửng trên mặt đất, dưới chân còn giẫm lên một bàn chân lớn!

Bàn chân của cô gái trẻ nhỏ nhắn tinh tế, nhưng bàn chân dưới bàn chân của cô ta to lớn vô cùng!

Rất rõ ràng, đó là một đôi chân của đàn ông.

Hơi nghiêng mình một chút, liền có thể nhìn thấy sau lưng cô gái trẻ, ẩn hiện bóng dáng một người đàn ông trung niên đang đứng đó.

Chỉ có điều, thân thể người đàn ông trung niên cứng ngắc, vẻ mặt đờ đẫn, trông như một con rối dây, từng cử chỉ động tác đều bắt chước theo cô gái trẻ.

Cô gái trẻ giơ tay, thì ông chú cũng giơ tay;

Cô gái vuốt tóc mái, thì ông chú cũng vuốt tóc mái theo.

Kỳ lạ.

Quỷ dị.

"Đó là chú Lưu..."

Nhìn thấy người đàn ông trung niên phía sau lưng cô gái trẻ, Tần Tuyết kinh hãi mở miệng.

Tôi sợ cô ấy kêu lớn tiếng, liền bước đến nói nhỏ bên tai cô: "Đừng ầm ĩ, đừng nhìn vào mắt cô gái kia, chậm rãi lùi về sau ba bước."

Tần Tuyết gật đầu cứng ngắc như máy, chầm chậm theo tôi lùi về phía sau.

Một bước.

Hai bước.

Ba bước.

Hai chúng tôi đứng lại.

“Xoay người, đi về phía trước ba bước.” Tôi nhỏ giọng nói với Tần Tuyết.

Tần Tuyết cứng đờ quay lưng, xoay người chậm rãi đi về phía trước ba bước.

Lúc này, tôi mới thở phào nhẹ nhõm, trầm giọng nói: "Không sao rồi, giờ tới lượt tôi đi cứu Trương Soái! Cô đứng yên ở đây, đừng nhúc nhích, đừng ngoảnh  đầu lại!"

“Được.”

Tần Tuyết nặng nề gật đầu, lo lắng nhắc tôi một câu: "Đại sư, thầy nhớ cẩn thận!"

Tôi gật đầu, quay người lại, đặt tay trái trước ngực, tay phải sau lưng, lặng lẽ bắt ấn Tam Thanh Quyết hộ thân ngưng thần, nhìn thẳng phía trước, chậm rãi đi về hướng cửa biệt thự.

Lúc này, Trương Soái đang đứng ở trước mặt cô gái trẻ, nhìn chăm chú vào cô ta, vẻ mặt cứng đờ, ánh mắt dần dần mất đi thần sắc.

"Cậu tên là gì?"

Tôi vừa bước tới trước cửa biệt thự, liền nghe thấy tiếng cô gái trẻ hỏi han Trương Soái.

Trương Soái vẫn nhìn đắm đuối vào đôi mắt thanh tú long lanh của cô gái, máy móc mở miệng trả lời: "Tôi tên là Trương..."

“Trương Đào, chúng ta nên đi thôi!” Tôi bước nhanh đến bên cạnh Trương Soái, một tay quàng qua bả vai cậu ấy, một tay thuận tiện dùng Tam Thanh Nội Hỏa thắp lên ngọn dương hỏa đang dần dần lụi tắt ở trên vai phải của cậu ấy, nhanh miệng tiếp lời cậu, giúp cậu bịa ra một cái tên, và kéo cậu ấy lùi về sau.

Ngọn dương hỏa vốn đang dần lụi tắt ở trên vai phải của cậu ấy, đột ngột bùng cháy lên.

Thân thể Trương Soái bỗng nhiên chấn động, ánh mắt lập tức có thần sắc, trong thoáng chốc thanh tỉnh trở lại.

“Nếu không muốn bị cô ta chiếm lấy thân xác, thì đừng nhìn vào mắt cô ta, đi theo tôi, lùi về sau ba bước!” Trước khi Trương Soái mở miệng hỏi, tôi nhanh chóng nói nhỏ vào tai cậu ấy.

Trương Soái run rẩy toàn thân.

Cậu ấy cũng nhận ra vừa rồi có điều gì đó không ổn.

Sau đó, tôi kéo Trương Soái đến chỗ Tần Tuyết theo cách thức tương tự.

“Đệch mợ, đại sư, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?” Trương Soái vừa hỏi tôi, vừa bất giác ngoảnh đầu nhìn về cửa biệt thự.

Tôi đè thấp giọng quát: "Đừng nhìn lại! Đi mau!"

Trương Soái và Tần Tuyết liếc nhìn nhau, lập tức đi theo tôi đến nhà của Tần Tuyết.

Sau khi đi một quãng khá xa, tôi ngoái đầu nhìn lại thì thấy cô gái trẻ đang đứng trước cửa nhà của Lưu Quốc Lương cũng lạnh lùng nhìn tôi.

Thấy tôi quay lại nhìn, khóe miệng cô ta khẽ nhếch lên, lộ ra một nụ cười quỷ dị...

Tôi bỗng cảm thấy sống lưng lạnh toát, quay người bước nhanh về phía nhà Tần Tuyết.

Mở cửa bước vào phòng khách nhà Tần Tuyết, tôi liền thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới phát hiện: Quần áo toàn thân tôi không ngờ vì sự căng thẳng vừa rồi mà ướt đẫm!

“Đại sư, cô gái ban nãy có phải là… ma không?” Tần Tuyết run run giọng hỏi tôi, “Cô ta đã làm gì chú Lưu rồi?”

Tôi lắc đầu, vẻ mặt ngưng trọng: "Nếu cô ta là ma thì dễ giải quyết rồi! Cô gái đeo bám chú Lưu hiện tại không phải là ma, mà là ký thân linh. Thứ đó chuyên môn mê hoặc lòng người, sau đó từng chút từng chút một chiếm giữ thân xác con người. Chúng nó thông thường là những linh hồn phiêu bạc ký thác vào đồ cũ, đồ cũ bị ẩm ướt lâu ngày dễ sinh ra rất nhiều tà khí, dần dần bọn chúng có thể ký sinh vào thân thể người sống, nên được gọi là ký thân linh. Chú Lưu của cô thường xuyên tiếp xúc với đồ cổ, bị cái thứ đó ký sinh cũng không có gì lạ.”

"Vậy chú Lưu, chú ấy..."

Tần Tuyết run rẩy giọng hỏi.

Cô ấy muốn hỏi tôi, tình hình của Lưu Quốc Lương như thế nào.

Dù sao, cô ấy cũng tận mắt nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi của Lưu Quốc Lương.

Chỉ là hiện tại cô ấy đang căng thẳng và sợ hãi, đến nói năng cũng không mạch lạc được nữa.

"Thứ đó ban đầu chỉ làm tâm trí người ta rối loạn, sau đó mới từ từ chiếm lấy thân thể. Tâm trí của người bị nó đeo bám càng mơ hồ, thì thân thể người đó sẽ bị chiếm càng nhanh." Tôi lại khẽ thở dài, "Cô cũng vừa nhìn thấy rồi đó, tình hình hiện tại của chú Lưu không mấy lạc quan, e rằng không bao lâu nữa cả người sẽ bị nuốt chửng."

Khi ý thức của vật chủ còn thanh tỉnh, thân thể sẽ chịu sự chi phối của vật chủ; nếu ý thức của vật chủ từ từ bị dập tắt, thì thân thể sẽ dần dần bị ký thân linh chi phối.

Cuối cùng, cơ thể của người này sẽ hoàn toàn bị nuốt chửng và biến mất.

Sau đó, ký thân linh sẽ tìm người tiếp theo để ký sinh vào.

Cứ tiếp tục mãi cho đến khi nó có thể hoàn toàn thoát khỏi đời sống ký sinh mới thôi.

Mặc dù hiện tại thân thể đã bị ký thân linh chi phối, nhưng vẫn có thể nhìn thấy được bóng dáng của Lưu Quốc Lương mập mờ ẩn hiện, chứng tỏ ông chú vẫn còn sót lại một chút ý thức.

Chỉ có điều, chút ý thức còn sót lại này e rằng cũng không tồn tại được bao lâu.

Hơn nữa, ký thân linh đó rõ ràng là muốn tấn công Trương Soái, đúng lúc tôi đã ngăn Trương Soái thốt ra tên cậu ấy và kéo cậu ấy lại kịp thời.

Nếu không, người tiếp theo bị ký sinh, rất có thể sẽ là Trương Soái.

Trương Soái trong lòng sợ sệt không thôi, hỏi tôi: “Đại sư, cô ả kia xinh đẹp như thế, thằng đàn ông nào mà không muốn nhìn cô ả? Chỉ cần nhìn một phát, liền bị ả ta mê hoặc rồi?"

Tôi gật đầu, xác nhận những gì Trương Soái nói.

Nếu sau khi bị cô ta mê hoặc mà chính miệng khai ra họ tên của bản thân, thì sẽ rất dễ bị cô ta chiếm xác.

"Mẹ kiếp!"

Trương Soái há to miệng, thật lâu mới lầm bầm chửi thề một câu để biểu đạt tâm tình của bản thân.

Tần Tuyết lo lắng nói: "Đại sư, vậy bây giờ phải làm sao? Hiện tại chú Lưu như thế kia, đừng nói đến chuyện hỏi chú ấy pho tượng ngọc điêu khắc, ngay cả bản thân chú ấy còn khó giữ được. Đại sư, thầy nhất định phải cứu chú Lưu, ngàn lần đừng để chú ấy bị thứ đó nuốt chửng."

Lưu Quốc Lương đối xử với cô ấy như con gái ruột, bây giờ nhìn thấy tình cảnh ông chú như vậy, Tần Tuyết vừa lo lắng vừa đau khổ.

Tôi nghiêm túc căn dặn: "Tần Tuyết, bây giờ cô hãy gọi điện cho chú Lưu, đừng nói chuyện gì khác, chỉ việc gọi tên ông chú, đến khi nào ông chú trả lời lại mới thôi.”

Thấy tôi có ý muốn cứu Lưu Quốc Lương, Tần Tuyết mang ánh mắt cảm kích nhìn tôi, rồi lập tức lấy điện thoại di động ra gọi cho Lưu Quốc Lương.

Tôi khoanh chân ngồi trên ghế sô pha, tranh thủ thời gian điều tức: Tuy chỉ mới gặp mặt trực tiếp với ký thân linh đó một lần, nhưng tôi có thể mơ hồ cảm nhận được tà khí nồng đậm trong cơ thể cô ta, và luồng trường khí mạnh mẽ xung quanh cô ta.

Tôi đã lâu không cảm nhận được loại khí tức mạnh mẽ như vậy, nên không dám khinh suất xem nhẹ.

Trương Soái không có việc gì làm, liền cùng Tần Tuyết nghe điện thoại.

Tít tít tít...

Tần Tuyết gọi điện thoại.

Điện thoại đối phương được kết nối, Tần Tuyết nhỏ giọng hỏi: "Lưu Quốc Lương?"

Lúc mới đầu, loa điện thoại im thin thít, không có hồi âm.

"Lưu Quốc Lương!"

Tần Tuyết cao giọng gọi.

Phì phì phì...

Có tiếng thở nhẹ trên điện thoại.

Tần Tuyết lại cao giọng kêu một tiếng: "Lưu Quốc Lương!"

Cuối cùng cũng có phản hồi ở đầu điện thoại, một giọng nữ lạnh lùng cất lên: "Tôi không phải Lưu Quốc Lương, tôi là Trần Ngọc."

Đó là giọng nói của cô gái trẻ kia!

Tần Tuyết biến sắc, cô ấy hoảng sợ ngẩng đầu nhìn tôi, dùng ánh mắt hỏi tôi tiếp theo nên làm gì.

"Đừng nói chuyện, cúp máy, gọi lại!"

Tôi nghiêm khắc nói.

Tần Tuyết vội vàng cúp điện thoại.

Nhìn thấy khuôn mặt cô ấy tái nhợt và toàn thân nhẹ run lên vì căng thẳng, Trương Soái liền cầm lấy điện thoại di động của cô ấy, gọi lại cho chú Lưu.

Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối.

“Lưu Quốc Lương!” Trương Soái hét lên.

Khư khư khư...

Có tiếng cười khúc khích vang lên trong điện thoại.

Yểu điệu, nhưng âm u.

Trương Soái lập tức cúp điện thoại.

Sau đó, thực hiện cuộc gọi một lần nữa.

“Lưu Quốc Lương!” Sau cuộc gọi thứ hai, giọng Trương Soái trở nên to hơn, như thể cậu ấy đang tự tăng dũng khí cho chính mình, và muốn đánh thức Lưu Quốc Lương.

Lần này, đầu kia điện thoại do dự hồi lâu mới có một giọng nói yếu ớt chậm rãi vang lên: "Ta, ta là Lưu Quốc Lương..."

Giọng của ông chú rất yếu, như thể vừa mới khỏi bệnh sau khoảng thời gian dài mắc bệnh.

Hơn nữa, giọng điệu ngắt quãng liên tục, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể đứt đoạn!

Trương Soái đột nhiên quay đầu lại nhìn tôi.

Tần Tuyết cũng vẻ mặt kích động, khẩn trương nhìn sang tôi.

“Bây giờ đi tìm một ngọn nến để thắp sáng, sau đó nhìn vào gương gọi thẳng tên mình, đợi đến khi trong gương hiện ra mặt mình, lập tức bước thụt lùi đi ra khỏi nhà!” Nghe thấy giọng nói của Lưu Quốc Lương, tôi liền cúi đầu xuống gần chiếc điện thoại trong tay Trương Soái, nghiêm khắc nói: “Bất kể ai gọi tên, cũng không được phép đáp lại!”

Phì phò phì phò...

Bên đầu kia điện thoại truyền đến một tiếng thở hổn hển nặng nề và ngưng trọng.

Tuy nhiên, Lưu Quốc Lương không nói thêm gì nữa.

“Lưu Quốc Lương!” Tôi đột nhiên cao giọng lên, “Chú có nhớ kỹ những gì cháu vừa nói không?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.