Điêu khắc? Phụ nữ?
Dịch Căn Kim nói không đầu không đuôi như vậy, là có ý gì?
Ba người chúng tôi liếc mắt nhìn nhau, ai cũng không hiểu nổi.
Trương Soái tính tình nóng nảy bộp chộp, liền quay người lại nắm lấy cổ áo Dịch Căn Kim, lắc lắc ông ta nôn nóng hỏi: “Lão có ý gì?”
“Cậu không cần hỏi nữa, có hỏi tôi cũng không nói.” Dịch Căn Kim bị cậu ta lắc tới lắc lui đến trợn tròn mắt, hất cằm chỉ vào tôi, hổn hển nói, “Tôi nể mặt tiểu huynh đệ này mới sẵn sàng tiết lộ một chút tin tức... Đây là tôi nợ ân tình của Lý gia, giờ xem như trả lại...”
Lằng nhằng một hồi, Dịch Căn Kim dường như không còn hơi sức để nói chuyện nữa, đột ngột đổ gục xuống quan tài.
Ba người chúng tôi đều sửng sốt: Lúc trước, tôi dùng việc loại bỏ nỗi đau đớn rút hồn gọt phách để làm điều kiện trao đổi, Tần Tuyết nguyện chi ra một triệu tệ, Dịch Căn Kim đều không chịu tiết lộ một nửa thông tin.
Vừa rồi tôi chẳng qua chỉ nói mình mang họ Lý, vậy mà ông ta chịu mở lời?
Điều này quá nằm ngoài dự liệu rồi.
“Đệch mợ, không phải ban nãy lão cứng mồm lắm sao? Tại sao bây giờ đột nhiên nói ra? Hay lão lại muốn lừa gạt chúng tôi nữa hả?”, Trương Soái nới lỏng cổ áo của Dịch Căn Kim, hung hăng chửi bới.
“Á...”
Cậu ấy vừa buông Dịch Căn Kim ra, ông ta đột ngột kêu thảm một tiếng, cơ thể rung lên dữ dội, giống như bị gió thốc vào, cả người ưỡn lên cao, rồi rơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-phong-thuy-su/150107/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.