Chương trước
Chương sau
Điêu khắc? Phụ nữ?
Dịch Căn Kim nói không đầu không đuôi như vậy, là có ý gì?
Ba người chúng tôi liếc mắt nhìn nhau, ai cũng không hiểu nổi.
Trương Soái tính tình nóng nảy bộp chộp, liền quay người lại nắm lấy cổ áo Dịch Căn Kim, lắc lắc ông ta nôn nóng hỏi: “Lão có ý gì?”
“Cậu không cần hỏi nữa, có hỏi tôi cũng không nói.” Dịch Căn Kim bị cậu ta lắc tới lắc lui đến trợn tròn mắt, hất cằm chỉ vào tôi, hổn hển nói, “Tôi nể mặt tiểu huynh đệ này mới sẵn sàng tiết lộ một chút tin tức... Đây là tôi nợ ân tình của Lý gia, giờ xem như trả lại...”
Lằng nhằng một hồi, Dịch Căn Kim dường như không còn hơi sức để nói chuyện nữa, đột ngột đổ gục xuống quan tài.
Ba người chúng tôi đều sửng sốt: Lúc trước, tôi dùng việc loại bỏ nỗi đau đớn rút hồn gọt phách để làm điều kiện trao đổi, Tần Tuyết nguyện chi ra một triệu tệ, Dịch Căn Kim đều không chịu tiết lộ một nửa thông tin.
Vừa rồi tôi chẳng qua chỉ nói mình mang họ Lý, vậy mà ông ta chịu mở lời?
Điều này quá nằm ngoài dự liệu rồi.
“Đệch mợ, không phải ban nãy lão cứng mồm lắm sao? Tại sao bây giờ đột nhiên nói ra? Hay lão lại muốn lừa gạt chúng tôi nữa hả?”, Trương Soái nới lỏng cổ áo của Dịch Căn Kim, hung hăng chửi bới.
“Á...”
Cậu ấy vừa buông Dịch Căn Kim ra, ông ta đột ngột kêu thảm một tiếng, cơ thể rung lên dữ dội, giống như bị gió thốc vào, cả người ưỡn lên cao, rồi rơi xuống đáy quan tài, sau đó cuộn mình thật chặt, tròng mắt trắng dã, toàn thân run lắc kịch liệt.
Trương Soái và Tần Tuyết giật thót, Trương Soái hoảng sợ lùi bước về sau, khẩn trương nói: “Tôi vừa rồi không có làm gì lão ta...”
“Ông ấy không hề nói dối cậu.” Tôi khẽ thở dài, “Kẻ nọ dùng tà thuật rút hồn gọt phách trên người ông ấy, lấy máu làm khế ước, chỉ cần ông ấy phản bội giao ước, sẽ hứng chịu cơn đau như rút gân lột da, đau đớn khôn cùng. Ông ấy vừa mới tiết lộ thông tin cho chúng ta, hiện tại lại đau đớn đến thế, chứng tỏ thông tin ông ấy đưa cho chúng ta chắc chắn là thật.”
Trương Soái và Tần Tuyết đều sững sờ: "Cái này..."
“Á...”
Dịch Căn Kim lại kêu gào thảm thiết.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, trên mặt, cánh tay và thân thể ông ta từ từ xuất hiện những đường gân mạch máu nổi lên, giống như những con giun sống đang ẩn nấp dưới da luồn lách trườn bò, uốn a uốn éo, tựa như muốn xuyên thủng da thoát ra ngoài.
Cả người Dịch Căn Kim giống như bị hàng ngàn con giun lúc nhúc quấn chặt lấy, cố liều mạng giãy giụa nhưng khó mà thoát ra được.
Kinh khủng. Nhìn mà sốc đến tận óc.
Tần Tuyết thét lên một tiếng, sợ hãi trốn sau lưng tôi, khăng khăng lấy tay bịt mắt, không dám nhìn thêm.
Đây chính là “tinh túy” của rút hồn gọt phách: Lấy nỗi thống khổ hồn phách, trói buộc cơn đau đớn huyết mạch, khiến cho nạn nhân sống không bằng chết!
Bị giày vò một lần, có thể giết chết một mạng người!
“Mau đưa tay cho tôi, tôi sẽ loại bỏ cơn đau rút hồn gọt phách cho ông!” Nhìn Dịch Căn Kim bị hành hạ thê thảm, tôi không đành lòng, liền hét to với Dịch Căn Kim.
Mặc dù ông ấy có lỗi, nhưng vì tiết lộ tin tức cho chúng tôi mà hứng chịu trừng phạt, giờ xem như tôi phá lệ giúp ông ấy một lần vậy.
Tôi trước giờ chưa từng nợ ân tình người khác, đây là nguyên tắc làm việc của tôi!
“Không, không cần…” Lúc này, trên mặt Dịch Căn Kim nổi rất nhiều “gân máu”, giống như trương phình muốn vỡ nát cả mặt, nhưng ông ta vẫn nghiến răng lắc đầu từ chối, “Tiểu huynh đệ, cảm, cảm ơn lòng tốt của cậu. Tôi đã phản bội hắn, đây là sự trừng phạt tôi đáng nhận!"
"Ông hà tất phải chịu khổ như vậy?"
"Là do tôi làm trái giao ước trước, là lỗi của tôi..."
"Ông thật sự quá cố chấp rồi."
"Tiểu huynh đệ, tôi, tôi cũng muốn khuyên cậu hãy từ bỏ đi.”
"Vì sao?"
"Vì cậu, cậu chọc không nổi hắn đâu...”
.......
Tôi bất lực nhìn Dịch Căn Kim.
Cơ thể của ông ấy đã biến dạng nghiêm trọng vì cơn đau dữ dội, nhưng ông ấy sống chết không chịu để tôi giúp ông ấy giảm bớt nỗi đau mà người bình thường căn bản không thể chịu đựng nổi.
"Đi thôi."
Tôi lắc đầu, quay lưng bước ra ngoài cổng.
Trương Soái và Tần Tuyết cũng theo tôi ra khỏi cửa.
Trông sắc mặt hai người đều rất khó coi, Tần Tuyết vẫn còn hơi run rẩy, hiển nhiên bọn họ đều bị cảnh tượng nhìn thấy vừa rồi dọa sợ phát khiếp.
Sau khi lên xe, ba chúng tôi không một ai mở miệng nói chuyện.
Sắc trời bên ngoài lúc này đã hoàn toàn tối đen, Trương Soái lơ đễnh lái xe, thỉnh thoảng liếc nhìn Tần Tuyết từ kính chiếu hậu.
Vẻ mặt Tần Tuyết ngưng trọng, thỉnh thoảng cô ấy lại nhìn trộm sang tôi.
“Chuyện gì vậy?"
Cuối cùng tôi không nhịn được hỏi.
“Đại sư, thầy, thầy sẽ không phải không lo cho tôi nữa chứ?” Tần Tuyết căng thẳng nhìn tôi chăm chú, như thể miệng của tôi có khả năng nhả ra một quả bom phát nổ.
Biểu hiện thận trọng dè dặt của cô ấy thật khiến người khác thương cảm.
Tôi sững sờ một lúc, sau đó chợt hiểu ra.
Cảnh tượng vừa nãy thực sự quá kinh khủng, Tần Tuyết lo lắng tôi e dè chùn bước, thẳng thừng quẳng chuyện của cô ấy qua một bên không thèm quản nữa!
Tôi mỉm cười với cô ấy, xoa dịu nói: "Cô yên tâm! Lý Chính Nhất tôi, một khi đã tiếp nhận vấn đề, tuyệt đối không bao giờ khoanh tay đứng nhìn, bỏ mặc không quản!”
“Đại sư, thầy thật tốt!"
Tần Tuyết thở dài nhẹ nhõm một hơi, vẻ căng thẳng trên mặt lập tức biến mất, phấn khởi xoay người sang tôi, vòng tay ôm tôi.
Rất mềm mại.
Rất thoải mái.
Tràn ngập hương thơm.
Cơ thể tôi cứng đờ.
Hồi trước tôi ở bên ông nội lâu ngày thành quen, cuộc sống đơn điệu một màu, cũng chưa từng tiếp xúc với cô gái nào, nên đối với những cái ôm đột ngột như vậy của Tần Tuyết, tôi thực tình không quen lắm.
Khụ khụ khụ ...
Trương Soái ở phía trước đột nhiên ho mạnh dữ dội.
Cậu ta không dám nói Tần Tuyết, đành quay đầu lại hung dữ trừng tôi một phát.
Tôi trưng ra vẻ mặt vô tội nhìn cậu.
Tần Tuyết muốn ôm tôi, tôi cũng bó tay thôi.
Mặt của Trương Soái phút chốc tối sầm lại ...
"Đại sư, thầy có cảm thấy..." Nhìn phản ứng của Trương Soái, Tần Tuyết cũng nhận ra vừa rồi có điều gì đó không ổn khi ôm tôi, gấp gáp chuyển chủ đề với vẻ mặt đỏ bừng, "Dịch Căn Kim mà chúng ta vừa nhìn thấy, lúc ông ta còn chưa đáng sợ như thế, và dáng vẻ hiện tại của ông ta có phải rất quen mắt?”
Tôi sửng sốt.
Sau đó, mắt tôi đột nhiên sáng lên: "Ý của cô là, ông ấy trông rất giống hai bức ảnh tự chụp trên điện thoại mà người chị họ mạo danh kia để lại cho cô!"
Một bức chụp người phụ nữ có đôi mắt lờ đờ, khuôn mặt cứng đơ như chết, bức còn lại chụp người phụ nữ lè chiếc lưỡi dài rũ xuống, mắt nhìn đăm đăm vào máy ảnh và trên miệng nở một nụ cười quỷ dị.
Biểu hiện này, rất giống với dáng vẻ của Dịch Căn Kim khi hứng chịu tà thuật rút hồn gọt phách.
Người phụ nữ trẻ vừa để lại cho Tần Tuyết hai bức ảnh tự chụp, Dịch Căn Kim đã bị kẻ chủ mưu đằng sau ra tay sát hại, hơn nữa dáng vẻ của ông ấy trông rất giống với những bức ảnh mà chị ta để lại.
Chẳng lẽ, chị ta muốn gợi ý cho chúng tôi?
Trương Soái nghe xong lập tức đạp phanh, chiếc xe đột ngột dừng lại.
“Các cậu nói xem, có khi nào kẻ chủ mưu đằng sau mà Dịch Căn Kim liều mạng bảo vệ, chính là người phụ nữ đó?”, Trương Soái suy nghĩ cả buổi trời, đột nhiên vỗ đùi, lớn tiếng nói.
Cậu ấy phấn khích vì phát hiện này đến mức không thèm "ăn giấm chua" nữa.
Ánh mắt Tần Tuyết cũng sáng lên.
Rõ ràng, cô ấy cũng cho rằng có loại khả năng này.
“Không phải chị ta.” Tôi lắc đầu, “Nguyên nhân rất đơn giản, trên người chị ta không có loại âm khí nặng nề kia.”
Lý do để tôi phán đoán rằng người phụ nữ đó không phải là kẻ chủ mưu đằng sau cũng giống y như lý do mà tôi đã đánh giá bố của Tần Tuyết: Trên người không có loại âm khí hình thành do làm việc tổn hại đến âm đức.
Mỗi một người đều sở hữu một dạng trường khí khác nhau.
Bất cứ ai làm một việc gì, trường khí đều sẽ theo đó mà phản ứng biến đổi.
Kẻ làm chuyện xấu, giấu không nổi!
"Vậy thì quái lạ, người phụ nữ kia không phải kẻ chủ mưu đứng sau, lại không ân không oán với tôi, chị ta nhảy vô càn quấy làm gì?” Tần Tuyết bối rối.
Trương Soái không nói gì thêm, mà thay vào đó, bật điện thoại di động lên, lạch tạch mấy tiếng, mở một vài trang mạng.
Ngay sau đó, cậu ta quay đầu lại nhìn tôi và Tần Tuyết, cau mày nói: "Tôi vừa kiểm tra một vài thông tin liên quan đến điêu khắc, gõ bốn từ “Đại sư điêu khắc” vào mục tìm kiếm. Tìm một hồi, dường như không có bậc thầy điêu khắc nào là phụ nữ cả... vậy rốt cuộc Dịch Căn Kim muốn diễn đạt cái gì?"
Trương Soái lại bắt đầu vò đầu bứt bứt mái tóc như ổ gà.
Bậc thầy điêu khắc?
Tôi đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, lập tức nói với Tần Tuyết: "Tần Tuyết, tôi nhớ cô từng nói rằng bố cô có một người bạn làm nghề đồ cổ. Cô có thông tin liên lạc của người đó không? Chúng ta đi hỏi người đó, có thể sẽ có thu hoạch ngoài ý muốn.”
Ánh mắt Tần Tuyết bỗng sáng lên: "Được, tôi gọi điện ngay bây giờ!"
Cô ấy lấy điện thoại di động ra, bấm chớp nhoáng một số điện thoại.
Đối tượng bên kia nhanh chóng được kết nối, Tần Tuyết gọi người đó là chú Lưu, sau đó nói rằng có một số vấn đề về phương diện đồ cổ muốn thỉnh giáo chú, hỏi chú ấy có thời gian không.
Chú Lưu rất nhanh liền đồng ý, hơn nữa còn mời Tần Tuyết đến nhà chơi, có chuyện gì thì cứ thoải mái hỏi, còn nói vợ chồng chú ấy rất nhớ Tần Tuyết.
Tần Tuyết cúp điện thoại, chuyển lại nguyên bản lời của chú Lưu cho tôi và Trương Soái.
Tôi vốn định nghỉ ngơi một đêm trước, rồi mới đến chỗ chú Lưu mà Tần Tuyết nói. Nhưng Tần Tuyết nói chú Lưu sống cùng khu với cô ấy, ba người chúng tôi cứ tiện đường thuận nẻo ghé qua nhà chú thôi.
Tần Tuyết cũng nói với tôi chú Lưu tên là Lưu Quốc Lương, là bạn nối khố với bố cô ấy, hai người cùng nhau lớn lên từ hồi cởi truồng tắm mưa, mối quan hệ vô cùng tốt. Hơn nữa, chú Lưu và vợ chú đối xử với cô như con gái ruột, cô cũng rất tôn trọng vợ chồng chú ấy.
Trong lúc nói chuyện, ba người chúng tôi đã đến trước cửa nhà của Lưu Quốc Lương, Tần Tuyết bảo tôi và Trương Soái đợi một lát, cô ấy đi tới gõ cửa.
Cốc cốc cốc...
Tần Tuyết gõ cửa hồi lâu.
Cửa nhà chú Lưu vẫn im ỉm đóng chặt, trước sau không có tiếng đáp lại.
“Kỳ lạ, chú Lưu vừa rồi nói là đang ở nhà, sao lại không có người ra mở cửa?” Tần Tuyết vừa gõ cửa vừa chau mày nói.
Két.
Cô ấy vừa dứt lời, cánh cửa an ninh của nhà Lưu Quốc Lương đột ngột mở ra, một cô gái trẻ uyển chuyển yểu điệu bước ra, dửng dưng hỏi chúng tôi: "Các người có việc gì?”
Cô gái này mới ngoài hai mươi tuổi, đôi lông mày lá liễu thanh mảnh, cặp mắt thanh tú long lanh, chiếc mũi ngọc ngà xinh đẹp, đôi môi anh đào nhỏ nhắn, làn da trắng sáng ngời ngời, dáng người nhỏ nhắn thướt tha, thật là một mỹ nhân xinh đẹp cổ điển!
Cặp mắt của Trương Soái đột ngột chăm chú.
Ngay cả ánh mắt của Tần Tuyết cũng sáng lên.
“Chúng tôi tìm chú Lưu!” Trương Soái giành lời nói trước, chân cũng vô thức bước về phía trước.
Tần Tuyết cũng gật đầu hỏi: "Đúng vậy, chú Lưu có ở nhà không? Cô là..."
Cô ấy biết hết mọi người trong gia đình Lưu Quốc Lương, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy cô gái trẻ này.
Tôi nhanh chóng tóm lấy Trương Soái và Tần Tuyết, lập tức nói với cô gái trẻ: "Chúng tôi gõ nhầm cửa, xin lỗi..."
"Không gõ nhầm cửa đâu, đây là nhà của Lưu ..." Tần Tuyết ngẩng đầu lên liếc nhìn số nhà, mở miệng giải thích.
Tôi chậm rãi kéo cô ấy lui về phía sau vài bước, ghé vào lỗ tai nói: "Cúi đầu, nhìn xuống chân cô ta!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.