Ngày thứ 3, Tô Thất Thất và Nguyễn Lương Ngọc vội vàng quay về. 
Sau khi đám mây tan đi, hai người đi đến Tuyết Sơn. Trên đó, cho dù là mùa xuân ấm áp cũng lạnh lẽo kinh người. Khi lẳng lặng đứng trên đỉnh núi lại có loại cảm giác mình sẽ xâm phạm khí thế tuyệt đỉnh này. Khi đưa mắt ra xa, nhìn dãy núi nhấp nhô tít chân trời, vạn vật trong trời đất lại giống như một con kiến hôi nhỏ bé. Cuồng phong thổi qua khiến áo khoác bay phần phật, khẽ nâng cánh tay lên, giống như mình đã đem cả trời đất nắm trong tay. 
“Thế gian này, bây giờ chỉ có hai người chúng ta.” Nguyễn Lương Ngọc vòng tay ôm eo nàng từ sau lưng, đầu đặt trên hõm vai, tiếng hít thở nhẹ nhàng rơi vào cần cổ trắng nõn, hắn đột nhiên thở dài nói. 
Tô Thất Thất nhìn chằm chằm, ngón tay không khỏi gập lại rồi duỗi ra, “Mấy ngày nay thời tiết chẳng hề sáng sủa. Sao chàng có thể khẳng định chúng ta sẽ thấy mặt trời mọc?” 
Sắc trời vô cùng ảm đạm, ở phía xa, cảnh vật mông lung không nhìn rõ. Mặt trời ngả về tây, núi liên miên giống như một con đường vừa dài vừa hẹp ở chốn xa xa. Con đường kéo dài vô tận, xinh đẹp rạng rỡ, quả là cảnh đẹp vô hạn của giang sơn! 
Tô Thất Thất chưa từng đứng ở một nơi cao thế này để ngắm nhìn đất trời. Hôm nay có cơ hội, trong lòng có một loại cảm giác rằng giống như mình đang bị giam trong tù, một ngày kia được thả mới 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-nuong-tu/2516869/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.