Bên cạnh một gốc đào duy nhất ở U Vấn Cốc, một chồi non bắt đầu nhú lên. Một bên là cành đào rực rỡ sắc màu, hương thơm mê người, một bên là chồi non lác đác lá, không hoa không sắc. (sắc trong cảnh sắc)
Đoan Mộc Triệt nói, hắn dời một gốc đào từ trong sân ra đây, như vậy mới có đôi có cặp.
Lúc Tô Thất Thất gặp lại Đoan Mộc Triệt, nàng cứ thấy hắn tựa hồ già đi. Lúc đầu vẫn là một cặp mắt vô cùng có thần, giờ lại ảm đạm như thế. Tóc trên đâu đã bạc không ít. Đôi khi, hắn đứng trong sân đợi, một lần đợi là hết nửa ngày. Cảm giác đó, khiến cho người khác một cảm giác đã bước vào độ tuổi xế chiều.
Tô Thất Thất lo lắng hỏi hắn, hắn nói. “Không sao. Ta chỉ là nhớ đến thuở thiếu thời, vốn tưởng sẽ cô độc cả đời rồi chết ở một nơi hoang vu không ai biết đến… Nhưng ai lại ngờ được, cuối cùng lại chính tay mình tạo thành cục diện thế này.”
“Một mình Ngữ Nhi ở đó, với tính cách của muội ấy không biết có bị người ta lạnh nhạt hay không nữa.”
Tô Thất Thất càng lo lắng, vội vàng nói, “Đoan Mộc thúc thúc, người đừng nghĩ như thế, sư phụ vẫn luôn hi vọng người sẽ sống thật tốt.”
Nếp nhăn trên mặt Đoan Mộc Triệt đã tung hoành khắp chốn, ánh mắt vô thần, hắn đưa tay sờ đầu Tô Thất Thất, “Thất Thất, con không thể chết được.” Hắn kiên định nói.
“Chẳng phải Đoan Mộc thúc thúc đã nói bệnh của con đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-nuong-tu/2516868/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.