Nguyễn Lương Ngọc hối hận. Hắn thấy lúc đầu đồng ý với yêu cầu của Tô Thất Thất chính là tự chuốc lấy phiền nhiễu. Những tưởng rằng ít nhất sẽ gặp phiền toái, nhưng mà dọc đường đi, trừ một ít chuyện xảy ra thì hết thảy đều rất thuận lợi làm hắn có hơi ngứa tay. Tô Thất Thất nói nàng tới tìm một món đồ, nhưng Nguyễn Lương Ngọc không thấy nàng nhiệt tình với chuyện này chút nào.
Thậm chí hắn cảm thấy, hai người đi đường này chỉ để thưởng thức phong cảnh. Giao thừa càng lúc càng đến gần, bắt đầu cảm nhận được bầu không khí năm mới náo nhiệt, giống như sắp hòa vào bầu không khí rộn rã này vậy.
Thậm chí hắn cảm thấy, Tô Thất Thất dụ dỗ mình cùng về đây với nàng để hưởng thụ bầu không khí ăn tết vui vẻ. Ý nghĩ này khiến hắn thấy buồn cười.
Đường mòn về thôn chài lưới Tô gia có nhiều bùn lầy, bụi cỏ lâu năm không cắt bao phủ thành tầng tầng. Đất bùn bị tuyết thấm ướt, trên bùn lưa thưa dấu chân từng hàng dọc về trước. Nước trên bụi cỏ vẫn chưa khô, đi qua khó tránh khỏi ướt áo.
“Rốt cuộc nàng muốn đi đến nơi chết tiệt nào vậy! Chúng ta đã đi lung tung trên đường rất lâu, chẳng phải nàng nói rất nhanh sẽ đến sao?!”
Nguyễn Lương Ngọc dùng tay bẻ nhánh cây ngăn cản trên đường phủ lên bụi cỏ, bị bụi cỏ phủ xuống chân (被草丛遮掩下的落脚之处). Vùng to bằng bàn tay tỏ ra đặc biệt đáng thương. Hắn ghét bỏ nhìn chằm chằm xuống chân, không cam lòng không muốn đạp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-nuong-tu/2516827/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.