Hai mươi tám tháng chạp, chỉ cách giao thừa hai ngày.
Tây Phong thành đã bị bao trùm bởi hơi thở lạnh giá từ lâu. Tô Thất Thất bỗng nhiên xuống ngựa, tay cầm chặt dây cương, bước chân thong thả, không biết khi nào bầu trời nhợt nhạt đã tung bay bông tuyết, lả tả, trông rất đẹp mắt. Bông tuyết nhỏ bé trong suốt tô điểm trên y phục màu đỏ, lại để lộ một cảm giác hài hòa, ánh mắt Tô Thất Thất phức tạp nhìn bông tuyết, mảnh đất này, phảng phất mỗi nơi đều đã từng khắc vào trí nhớ.
Nguyễn Lương Ngọc dẫn ngựa đi theo phía sau Tô Thất Thất, hắn khoác một cái áo lông cừu thật dày, nhưng dù vậy hắn vẫn đem hai tay chà sát lại với nhau cố gắng hấp thụ độ ấm. Bất ngờ ớn lạnh làm cho hắn không kịp phòng, nên không có thời gian chú ý phản ứng của Tô Thất Thất.
Mùa đông, người đi đường lui tới trên trấn nhỏ cũng không nhiều, cả đoạn đường chỉ thấy rất nhiều người bán cá có mấy sạp có thương khách cò kè mặc cả, có thể ngửi thấy mùi cá tanh gay mũi phát ra ở mỗi góc tuyết rơi. Tô Thất Thất có chút không khoẻ nhíu mày, nàng đã lâu không có ngửi mùi cá, trực tiếp hơn là Nguyễn Lương Ngọc, hắn hắt xì liên tục.
Hắn rất bất mãn, miễn cưỡng đưa một ngón tay ra chọc chọc lưng Tô Thất Thất, oán trách nói: “Nhanh chút đi, lạnh chết, đừng đứng ở chỗ này.”
Tô Thất Thất quay đầu nhìn hắn, không hề động đậy, sắc mặt Nguyễn Lương Ngọc nhất thời đen
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-nuong-tu/2516829/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.