Cung Khanh vừa nghe nhịp tim đã đập thình thịch, thật không ngờ bản thân đãsớm rời đi mà vẫn không ngăn được sự việc phát sinh ngoài ý muốn.
Xem ra lần này A Cửu và Tiết Giai đã đạt được ý nguyện, trong lòng Mộ Trầm Hoằng chắc chắn rất khó chịu.
Quả nhiên đêm nay, rất muộn Mộ Trầm Hoằng mới quay trở về, lại còn đi thẳng ra tịnh thất sau điện, tắm rửa sạch sẽ, đợi Cung Khanh ngủ trước rồimới đi vào thư phòng.
Việc này là lần đầu tiên xảy ra kể từ lúc thành thân tới giờ.
Cung Khanh biết trong lòng hắn đang tích tụ điều gì, nhưng nàng không làmviệc gì hổ thẹn với lương tâm, nếu chủ động giải thích với hắn, thì xemra bản thân lại trở thành kẻ có tật giật mình.
Mộ Trầm Hoằng ở trong thư phòng đợi một hồi lâu, cầm sách lên nhưng chẳngđọc nổi chữ nào, hắn thẫn thờ hồi tưởng lại thật kĩ càng những gì đãdiễn ra giữa hắn và nàng. Có vẻ như từ trước đến giờ luôn là hắn đơnphương tình nguyện, làm theo ý mình, còn nàng thì chưa bao giờ nghĩ đếnviệc sẽ gả cho hắn, cũng chưa bao giờ thổ lộ là yêu thích hắn. Nếu hắnkhông đa mưu túc kế, nghĩ ra trăm phương nghìn cách để nàng không thể gả cho ai, thì có lẽ nàng đã sớm gả cho kẻ khác. Nếu không nhờ câu nói của Thuần Vu Thiên Mục, thì giờ đây nàng đã là Duệ Vương phi, đâu có camtâm tình nguyện chịu gả cho hắn. Đêm động phòng hoa chúc, còn bắt hắnlàm đủ mười ba bài thơ bỏ quạt, chỉ điều ấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-my-nhan/2400547/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.