Ngày hôm sau tin Duệ Vương và Cung Khanh được Hoàng thượng chỉ hôn lantruyền khắp kinh thành, đến lúc này, lời đồn về mối quan hệ của thái tửvà thiên kim của Cung thượng thư cuối cùng cũng lắng xuống. Cung phu nhân không khỏi thầm than thở, năm đó bà không chịu gả cho lão DuệVương, bây giờ rốt cuộc nhi nữ của bà lại trở thành Duệ Vương phi. Giang thị ngày xưa vốn là bạn tâm giao, sau đó hoành đao đoạt ái tranh giànhtình yêu, giờ lại trở thành thông gia với mình, đúng là không thể khôngcười một tiếng gạt bỏ oán thù. Ai da! Nhân sinh đúng là một cái vòngluẩn quẩn.
Cung Khanh từ sau hôm gặp Duệ Vương ở hậu hoa viên, trái tim vốn được xem là thờ ơ với việc xuất giá, giờ lại trở nên kích động phấn chấn. Người cứu mình đêm đó rốt cuộc có phải hắn hay không? Nếu đúng thì thật tốt quá.Ừm, lúc nào gặp lại hắn, nhất định phải hỏi cho rõ ràng.
Mấy ngày này đối với A Cửu mà nói thì đúng là ngày dài tựa năm, suốt ngàycứ lẽo đẽo theo sau Độc Cô hoàng hậu, hy vọng có thể năn nỉ thuyết phụcđể bà thay đổi chủ ý. Ai ngờ, Độc Cô hoàng hậu xưa nay vẫn cưng chiềunàng hết mực là thế vậy mà thái độ đối với việc này lại vô cùng cứngnhắc. Mặc cho A Cửu nũng nịu phiền não thế nào cũng không chịu đồng ý,cuối cùng phiền quá chỉ nói một câu: “Nếu con muốn thành hôn với ThẩmTúy Thạch, trừ phi hắn tự mình mở miệng cầu xin ta và phụ hoàng con, còn nếu không, đừng bao giờ nhắc đến việc này nữa.”
A Cửu nghe xong liền cảm thấy như rớt xuống vực sâu, giận đến nỗi nước mắt lưng tròng.
“Mẫu hậu thật nhẫn tâm, tuy giờ hắn chưa tình nguyện cưới con, nhưng sau khi con và hắn thành thân, sẽ sống với nhau thật tốt, như vậy nhất địnhngày tháng trôi qua, tình cảm sẽ nảy sinh trong lòng hắn.”
Độc Cô hoàng hậu cười nhạt: “Con nghĩ thực quá đơn giản, con tưởng rằng chỉ cần con đối tốt với hắn, thì hắn sẽ có tình cảm với con sau? Nếu chuyện tình cảm trên thế gian này đều giản đơn như vậy, thì cớ gì lại cóchuyện nam si nữ oán. Có một số người, dù cho con có móc trái tim mìnhra, thì hắn cũng chưa chắc đã rung động. A Cửu, con đừng cầu xin nữa,mẫu hậu làm vậy là vì con, mẫu hậu không muốn sau này trái tim con tannát, cả một đời vẫn còn dài phía trước, nếu như trong lòng không thoảimái, vinh hoa phú quý có nhiều đến bao nhiêu thì cũng không cảm thấyhạnh phúc.”
Độc Cô hoàng hậu nói đến đây thì khe khẽ thở dài: “Ta thà để lúc này con hận ta, chứ không muốn tương lai con đau khổ.”
Đến lúc này A Cửu mới biết, thì ra tính cách của mẫu hậu lại cương nghị cốchấp đến như vậy. Nếu mẫu hậu không chịu thay đổi chủ ý, xem ra chỉ còncách đi thuyết phục phụ hoàng. Nàng đứng dậy đang chuẩn bị đi đến UngChính điện, thì nghe từ bên ngoài tiếng nói của nội thị truyền đến:“Hoàng thượng giá đáo.”
A Cửu đi theo Độc Cô hoàng hậu ra tận cửa điện nghênh đón Tuyên Văn đế.
Tuyên Văn đế không đến một mình, theo sau còn có một người, đó chính là giám chính Thuần Vu Thiên Mục của Ti Thiên Giám.
Trong mắt thế nhân, Thuần Vu Thiên Mục tựa như một vị thần tiên sống. Năm đóông ấy phán Độc Cô hoàng hậu phạm sau Cửu nữ, sau khi phá giải linhnghiệm, Độc Cô hoàng hậu đối với ông ấy vô cùng nể trọng, từ đó đến nayphong cho ông ấy làm Giám chính Ti Thiên Giám.
Bản tính người này ít giao du cùng người khác, đã có rất nhiều người đăngmôn bái kiến nhưng đều bị khước từ, muốn thỉnh cầu ông ấy xem tướng haychỉ bảo vài câu thì khó tựa lên trời.
Nhìn vẻ bề ngoài, ông ấy trông không khác với những nam nhân tuổi ngoại lụctuần bình thường khác, dáng người trung bình, dung mạo xấu xí, nhưng lại có hai hàng lông mày và đôi mắt sáng quắc tựa như vẽ rồng điểm mắt, làm cho dung mạo bình thường trở nên sáng bừng.
A Cửu sửng sốt khi nhìn thấy người này, trong lòng thầm nghĩ xưa nay rấthiếm thấy ông ấy tiến cung, hôm nay sao lại cùng phụ hoàng đến đây?
“Ái khanh, hôm nay có chuyện trẫm muốn cùng khanh bàn bạc.” Sắc mặt TuyênVăn đế vô cùng nghiêm trọng, vào đến trong điện liền ngồi xuống, nhìnThuần Vu Thiên Mục gật gật đầu nói: “Ái khanh cứ nói thẳng.”
Thuần Vu Thiên Mục thi lễ với Độc Cô hoàng hậu xong, nói: “Nương nương, ngàyhôm qua thiếp canh của Duệ Vương và Cung tiểu thư được đưa đến Ti ThiênGiám. Sau khi xem thần phát hiện, Cung tiểu thư có mệnh quý không thểnói, mà mệnh cách cả Duệ Vương vốn là rồng ẩn mình dưới vực sâu, nếuCung tiểu thư được gả cho Duệ Vương, e là…”
Thuần Vu Thiên Mục nói đến đây thì dừng lại, nhưng ý tứ của câu nói đã rất rõ ràng.
Trong lòng Độc Cô hoàng hậu bỗng nhiên trùng xuống, nhiều năm trước bà đã đểThuần Vu Thiên Mục xem qua tướng mạo của Duệ Vương, cũng tính qua mệnhcách của hắn, kết quả Thuần Vu Thiên Mục đã đưa ra kết luận, Duệ Vươngcó mệnh là rồng ẩn mình dưới vực sâu, một khi có cơ hội, sẽ nhất phitrùng thiên.
Cũng chính vì lí do này mà trong lòng Độc Cô hoàng hậu đối với Duệ Vương vẫn rất đề phòng, Giang Vương phi ít nhiều cảm nhận được điều ấy, nên mấynăm nay vẫn luôn ở ẩn, cũng dạy dỗ nam tử, nữ tử của mình hành sự cẩntrọng, làm người khiêm tốn, giấu kín tài năng.
Sắc mặt Độc Cô hoàng hậu bỗng trở nên thập phần xấu xí, có nằm mơ cũngkhông thể ngờ rằng, Cung Khanh lại có mệnh quý giá đến như vậy, nếu gảnàng ta cho Duệ Vương, há chẳng phải là giúp Duệ Vương như hổ thêm cánhsao?
Bà kìm lòng không đặng đưa mắt nhìn Tuyên Vắn đế. Thần sắc của Tuyên Văn đế càng thêm trầm xuống.
Thuần Vu Thiên Mục trầm giọng nói: “Sự việc trọng đại, thần không dám khinhthường, có ý đến xin ý chỉ của Hoàng thượng và nương nương, thần muốnxem qua tướng mạo của Cung tiểu thư.”
Tuyên Văn đế nói: “Thuần Vu ái khanh xưa nay làm việc vẫn luôn thận trọngchắc chắn, sự việc lần này đúng là vô cùng quan trọng, trẫm đã triệu của Duệ Vương và Cung Khanh nhập cung, đợi một lát, Thuần Vu ái khanh cóthể quan sát. Nếu như…” Nói đến đây, trên nét mặt Tuyên Văn đế lộ rõ vẻbối rối, ngừng lại một chút mới tiếp tục: “May mà Duệ Vương còn chưa làm lễ Nạp Thái.”
Ngụ ý là nếu Cung Khanh quả thật có tướng mẫu nghi thiên hạ thì hôn sự nàyphải hủy bỏ. Độc Cô hoàng hậu cũng nghĩ tới kết quả này, nhưng sau đólại nghĩ tới một chuyện khác.
Nếu Cung Khanh có tướng mẫu nghi thiên hạ, há chẳng phải là sẽ gả cho Mộ Trầm Hoằng làm thái tử phi sao?
Nghĩ đến đây, Độc Cô hoàng hậu lập tức như bị vãn tiễn xuyên tâm.
Cung Khanh bị triệu vào cung, thấy trong Tiêu Phòng điện không chỉ có MộChiêu Luật, mà còn có cả Thuần Vu Thiên Mục. Vị này là cao nhân xemtướng trong truyền thuyết, quan Giám chính của Ti Thiên Giám, Cung Khanh đã sớm nghe nói đế đại danh của ông ấy, lúc nhỏ cũng đã được gặp quamấy lần nhưng chỉ đứng từ xa. Người này thần bí khó lường, giống như làẩn dật lánh đời. Trong đôi mắt của Thuần Vu Thiên Mục tinh quang nhưtràn ra cả bốn phía, chăm chú nhìn nàng không chớp mắt.
Cung Khanh quỳ lạy Tuyên Văn đế và Độc Cô hoàng hậu, vẫn cảm thấy có một ánh mắt sắc bén đang nhìn mình. Nàng chưa bao giờ gặp phải người nào cứnhìn mình chằm chằm như thế nên không khỏi lúng túng, tim không kìm chếđược bất giác cũng đập nhanh hơn.
Tuyên Văn đế nói: “Bình thân, ban ngồi.”
Cung Khanh tạ ơn đứng dậy, ngồi xuống.
Trong điện yên tĩnh đến đáng sợ, tất cả đều nhìn nàng.
Cung Khanh trong lòng thầm kinh ngạc, Tuyên Văn đế rốt cuộc triệu kiến nàng làm gì?
Duệ Vương cũng thầm nghi vấn y như vậy, không biết tại sao đột nhiên lại bị triệu tiến cung.
Đôi mắt của Thuần Vu Thiên Mục cứ nhìn chằm chằm vào Cung Khanh.
Tuyên Văn đế và Độc Cô hoàng hậu thì không nói lời nào, thần sắc nghiêm túcnhìn nàng, Cung Khanh cảm thấy căng thẳng chưa từng có, như bị sa vàomột tấm lưới.
Thuần Vu Thiên Mục bắt đầu nhìn từ trán nàng, sau đó ánh mắt quét dần xuống,điểm từng vị trí trên khuôn mặt, khi ánh mắt sắc bén dừng ở vị trí cằmnàng, thì lúc này ông ấy mới thu hồi ánh mắt, quay sang Hoàng đế vàHoàng hậu nói rõ ràng từng chữ một: “Cung tiểu thư chính xác là có tướng mẫu nghi thiên hạ.”
Lời vừa dứt, Cung Khanh như bị sét đánh ngang tai, chỉ chớp mắt đã thấy đại não trống rỗng.
Trong điện lặng ngắt như tờ.
Trong sự tĩnh lặng ấy, Duệ Vương đột nhiên quỳ xuống, cất cao giọng nói:“Thần vô cùng sợ hãi, thỉnh Hoàng thượng hủy bỏ hôn ước giữa thần vàCung tiểu thư.”
Cung Khanh đột nhiên ngẩn ra, nhưng chỉ trong khoảnh khắc nàng lập tức đãhiểu, nàng có tướng mẫu nghi thiên hạ, nếu hắn cưới nàng thì chẳng phảilà có ý đồ trong tương lai thống trị thiên hạ hay sao? Đấy là tội đạinghịch bất đạo, hắn sao gánh vác được?
Độc Cô hoàng hậu nói: “Thuần Vu đại nhân, hãy nhìn cẩn thận!”
Thuần Vu Thiên Mục nghiêm mặt nói: “Chuyện đại sự như vậy, thần không dám nói bừa, thỉnh Hoàng thượng và nương nương suy nghĩ cho thấu đáo.”
Mộ Chiêu Luật lại dập đầu lần nữa: “Thần khẩn cầu Hoàng thượng hủy bỏ hôn ước giữa thần và Cung tiểu thư.”
Tuyên Văn đế thở dài nói: “Nếu đã như thế, hôn sự của Vương gia và Cung tiểuthư chỉ có thể hủy bỏ.” Ngữ khí của Tuyên Văn đế nhẹ nhàng bình tĩnh,nhưng mơ hồ chứa sự uy nghi của thiên tử.
Trong không gian tĩnh lặng này, Cung Khanh cảm nhận được ánh mắt của Độc Côhoàng hậu lạnh lùng nghiêm nghị, hung ác nham hiểm, phức tạp khó lường.
Tuyên Văn đế xưa nay dung mạo bình hòa, giờ cũng nghiêm cẩn khó nhìn, phấtphất tay, trầm giọng nói: “Cung tiểu thư về trước đi.”
Cung Khanh giống như đang nằm mơ. Ở trong mơ, nàng đang bước những bước điêm đềm, đột nhiên một vực sâu hiện ra trước mắt, nàng không hề nhận ranên đã bước hụt chân rơi xuống, đúng lúc đó nàng giật mình tỉnh giấc,nhưng thực tế còn tàn khốc hơn cả trong mơ, thật không dễ gì mới địnhđược hôn sự, giờ chỉ vì một câu nói mà bị hủy bỏ.
Nếu lời quả quyết của Thuần Vu Thiên Mục mà bị truyền ra ngoài, thì trên đời này còn ai dám lấy nàng, ngoại trừ Mộ Trầm Hoằng.
Nhưng Độc Cô hoàng hậu lại tuyệt nhiên không muốn nàng tiến cung, vậy phải làm sao bây giờ?
Trong chốc lát, nàng cảm thấy như mình đang đứng trước một vách đá dựng đứng, những cơn gió lạnh từ dưới thổi lên cuộn chặt lấy cơ thể nàng.
Vân Diệp và Vân Hủy đang chờ ở ngoài điện, vừa nhìn thấy nàng đều giật mình kinh hãi.
“Tiểu thư làm sao vậy?”
“Tiểu thư không khỏe chỗ nào sao?”
Cung Khanh im lặng không nói, gắng gượng ra khỏi hoàng cung.
Cug phu nhân đi cùng nhi nữ vào cung nhưng dừng lại chờ ngoài cửa, vừa thấy sắc mặt nhi nữ thì vẻ tươi cười trên gương mặt như bị đông cứng.
“Có phải A Cửu lại gây sự?”
Cung Khanh bước lên xe ngựa, trầm giọng nói: “Mẫu thân, chúng ta về nhà rồi nói.”
Cung phu nhân căng thẳng, không thể chờ được vội hỏi: “Rốt cuộc đã xảy rachuyện gì? Sao sắc mặt con lại khó coi như vậy?” Dựa theo tính cách Cung Khanh mà lý giải, chỉ có chuyện đại sự mới có thể khiến nàng căng thẳng nghiêm trọng như thế, trước kia dù có bị A Cửu ức hiếp Cung Khanh cũngchưa từng hồn bay phách lạc thế này.
“Con mau nói cho ta, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Vừa rồi con đến Tiêu Phòng điện gặp một người, là Thuần Vu Thiên Mục.”
“Hắn?” Cung phu nhân ngạc nhiên nói: “Hắn thì liên quan gì đến chúng ta?”
Cung Khanh nói rõ ràng từng chữ một: “Ông ấy nói, con có tướng mẫu nghi thiên hạ.”
Trong nháy mắt, Cung phu nhân ngây người như tượng gỗ.
Cung Khanh lại nói tiếp: “Vì vậy Duệ Vương quỳ xuống thỉnh lạy Hoàng thượng hủy bỏ hôn sự này.”
“Con nói gì?” Cung phu nhân thảng thốt.
Cung Khanh nhắc lại rõ ràng: “Duệ Vương… thỉnh lạy Hoàng thượng… hủy bỏ hôn sự này.”
Cung phu nhân thấy cơ thể mềm nhũn, suýt nữa thì ngất đi.
Cung Khanh vội nhoài đến đỡ lấy mẫu thân giúp bà thuận khí.
Một lúc lâu sau Cung phu nhân mới nói được một câu: “Hoàng thượng có phản ứng gì?”
Cung Khanh nói: “Hoàng thượng ân chuẩn cho khẩn cầu của Duệ Vương.”
Cung phu nhân nghe mà không tin, vội véo vào đùi mình một cái, thấy đau nhói mới dám khẳng định đây là thật chứ không phải mơ. Bà bóp trán, giận đến nỗi nói năng lộn xộn: “Giờ phải làm thế nào đây, con phải gả cho tháitử sao? Thật là tiểu oan gia, chạy thế nào cũng không thoát.”
Lòng Cung Khanh như nước đun sôi, không thể bình lặng, trước mắt nàng hiệnra đôi mắt thâm sâu không thấy đáy của Mộ Trầm Hoằng. Nàng không muốntiến cung, cũng không muốn gả cho Mộ Trầm Hoằng, nhưng câu ấy Thuần VuThiên Mục đã nói ra, thế thì khắp thiên hạ này chỉ có một người có thểlấy nàng thôi, đó là hắn.
Sau khi Thuần Vu Thiên Mục lui ra, Duệ Vương cũng rời khỏi Tiêu Phòng điện.
Lúc này A Cửu mới lên tiếng: “Mẫu hậu, người tin lời của Thuần Vu Thiên Mục sao?”
Độc Cô hoàng hậu đưa mắt nhìn nàng: “A Cửu con đi gọi hoàng huynh đến đây.”
A Cửu ngớ ra, bĩu môi đứng dậy rời đi.
Độc Cô hoàng hậu cho cung nữ nội thị lui ra, lúc này mới nhìn Tuyên Văn đếnói: “Hoàng thượng, người thấy việc này phải xử lý thế nào cho ổn thỏa?”
“Nếu ý trời đã vậy, chúng ta đành thuận theo.”
“Ý trời đã vậy… chẳng lẽ trời cao cũng gây khó dễ cho ta sao?” Sắc mặt Độc Cô hoàng hậu càng lúc càng cau có, một lời cũng không nói thêm nữa.Tuyên Văn đế sắc mặt tối sầm, hai người im lặng cho đến khi Mộ TrầmHoằng bước vào điện.
“Phụ hoàng mẫu hậu cho gọi nhi thần không biết có chuyện gì?”
Độc Cô hoàng hậu đầu mày nhíu chặt nói: “Thiếp canh của Duệ Vương và CungKhanh được đưa đến Ti Thiên Giám, Thuần Vu Thiên Mục xem thiếp canh củaCung Khanh thấy mệnh quý không thể nói, rồi lại nhìn tướng mạo phán nàng ta có tướng mẫu nghi thiên hạ.”
Nói xong, hoàng hậu chăm chú theo dõi phản ứng của Mộ Trầm Hoằng.
Mộ Trầm Hoằng ngẩn ra, ý cười trên mặt bỗng tiêu tan, thần sắc thuần khiết như băng ngọc. Hắn chỉ hỏi một câu nhạt nhẽo: “Mẫu hậu tin sao?”
Độc Cô hoàng hậu nói một tiếng: “Tin”
Mộ Trầm Hoằng nghe vậy bật cười: “Duệ Vương há chẳng phải là…”
“Hắn đề nghị hủy hôn, phụ hoàng con đã ân chuẩn.”
Mộ Trầm Hoằng lại ngẩn ra.
Phản ứng của hắn không có chút khả nghi nào, tựa như không hề hay biết,khiến cho nỗi hoài nghi trong lòng Độc Cô hoàng hậu tiêu tan một nửa.
Mộ Trầm Hoằng nói: “Như vậy cũng tốt, nếu Duệ Vương và Cung gia kết thônggia, chẳng phải là An Quốc Công phủ, Thượng thư phủ và Duệ Vương phủliên kết lại thành một thế thống nhất, quyền lực quá lớn, sau này đốivới thế cục triều đình có nhiều ảnh hưởng.”
Chính xác, đây cũng là vấn đề mà Độc Cô hoàng hậu nghĩ đến, bà hỏi: “Con cảm thấy Cung Khanh thế nào?”
“Việc này, mẫu hậu muốn nghe lời nói thật sao?”
Độc Cô hoàng hậu mặt không đổi sắc: “Cứ nói thật.”
Mộ Trầm Hoằng ung dung trầm tĩnh đáp: “Nàng trí tuệ thông minh, nhưng bẩmsinh tính tình khá lạnh nhạt, không phải người thích hợp cho vị trí thái tử phi, vì thế, trước giờ nhi thần vẫn xem trọng Kiều Vạn Phương hơn.”
Độc Cô hoàng hậu nhíu mày nhìn hắn, hôm đó bầu chọn hoa thần đúng là hắn đã bỏ phiếu cho Kiều Vạn Phương. Sau lại để cho A Cửu mang lễ vật đi tặng, khiến nàng ta khó xử trước mọi người. Xem ra, đúng là hắn không có ý gì đặc biệt với Cung Khanh.
Điều này khiến trong lòng hoàng hậu dễ chịu hơn một chút, bà lại hỏi một câu có ý thăm dò: “Nhưng Thuần Vu Thiên Mục phán nàng ta có mệnh quý khôngthể nói, có tướng mẫu nghi thiên hạ.”
Mộ Trầm Hoằng nghiêm mặt: “Lời của Thuần Vu đại nhân, mẫu hậu có thể không tin.”
Những lời này cuối cùng đã gạt bỏ hoàn toàn những hoài nghi trong lòng Độc Cô hoàng hậu, bà thở dài: “Sao có thể không tin? Năm đó nếu không phải lànhờ ông ấy, A Cửu e là khó mà bảo toàn được tính mạng.”
A Cửu dẩu môi: “Hoàng huynh nói có lý, mệnh quý thì sao, Thuần Vu cũng không phải thần tiên, xem tướng cũng chưa chắc đã chuẩn.”
“Không được hàm hồ.” Tuyên Văn đế từ đầu đến giờ vẫn luôn trầm lặng, bất ngờ quát lên một câu.
“Hoàng thượng cho là nên xử lý thế nào?”
“Nếu ái khanh tin lời của Thuần Vu Thiên Mục thì quyết định chọn Cung Khanhlàm thái tử phi, nếu không tin thì chọn người khác. Trẫm tin ái khanh sẽ lấy xã tắc đại cục làm trọng, sự yêu ghét cá nhân sẽ để qua một bên.”Dứt lời, Tuyên Văn đế đứng dậy, mặt mày giận dữ: “Trẫm đi trước, áikhanh cứ suy nghĩ cho kĩ.”
Độc Cô hoàng hậu im lặng không nói. Rõ ràng Tuyên Văn đế đã nổi giận, lờilẽ cũng nặng nề hơn. Nếu bà vẫn cố chấp muốn tuyển người khác, thì rõ là không màng đến giang sơn xã tắc, tội danh này bà làm sao gánh được?
Mộ Trầm Hoằng đứng dậy nói: “Dù mẫu hậu chọn ai, nhi thần cũng không dị nghị, nhi thần cáo lui trước.”
Trong điện chỉ còn lại Độc Cô hoàng hậu và A Cửu, A Cửu vừa muốn mở miệng,Độc Cô hoàng hậu đã đưa tay chặn lời: “Con lui ra đi, ta cần yên lặngmột chút.”
Trong Cần Chính điện, Mộ Trầm Hoằng quỳ xuống thi lễ: “Việc hôm nay đa tạ phụ hoàng.”
Tuyên Văn đế đỡ hắn đứng dậy, hỏi: “Con đã tâm tâm niệm niệm muốn cưới nàngta, vậy vừa rồi sao lại nói như vậy?” Hoàng thượng đã nghĩ, Mộ TrầmHoằng nhất định sẽ dựa theo suy nghĩ của mình để thuyết phục Độc Côhoàng hậu tin lời Thuần Vu Thiên Mục, ai ngờ Mộ Trầm Hoằng lại nói ngược lòng mình.
“Nếu nhi thần tán đồng với lời của Thuần Vu Thiên Mục, mẫu hậu có thể hoài nghi là nhi thần thông đồng với ông ta.”
“Con không sợ mẫu hậu sẽ lựa chọn Kiều Vạn Phương.”
“Dù mẫu hậu không thích Cung Khanh, nhưng liên quan đến giang sơn xã tắc,người chắc chắn sẽ gạt bỏ cảm xúc cá nhân để lấy đại cục làm trọng.”
Tuyên Văn đế nửa khen ngợi nửa cảm thán: “Nếu không phải con đến xin ta,chính ta cũng không nhìn ra con thích nàng, tâm tư này của con quả thựcẩn giấu rất kỹ càng.”
“Khi nàng còn nhỏ thường tiến cung thăm Hướng thái phi, Không biết vì sao,mẫu hậu rất ghét nàng, nếu nhi thần chơi đùa với nàng, mẫu hậu sẽ nóilời châm chọc, trong lòng tỏ vẻ không vui.”
Tuyên Văn đế nhủ thầm, tất nhiên con không thể biết vì sao mẫu hậu con lạighét Cung Khanh như vậy, đúng là ghét ai ghét cả tông ti họ hàng.
“Vì thế nhi thần càng thích, thì lại càng không thể để mẫu hậu nhận ra. Có thể mới không làm liên lụy đến nàng.”
Tuyên Văn đế lẩm bẩm nói: “Không sai, nếu thích một người, dù chỉ nhìn một cái cũng đừng làm.”
Mộ Trầm Hoằng nói: “Đời này nhi thần chỉ cầu xin phụ hoàng một chuyện này, đa tạ phụ hoàng tác thành.”
Tuyên Văn đế mỉm cười vỗ vỗ vai nhi tử: “Phụ tử ta không cần nhiều lời. Phụhoàng chỉ mong con sẽ lấy được nữ tử mà con yêu mến, huống hồ nữ tử Cung gia quả thực là kỳ tài xuất chúng, trăm người có một.”
Bản thân đã nửa đời tiếc nuối, sao nhẫn tâm để con trai không được viên mãn?
“Nhi thần đối với nàng sớm đã chung tình, chỉ ngại mẫu hậu ngăn trở nênkhông dám để lộ ra ngoài, chuyện này xin nhờ phụ hoàng giữ bí mật.”
“Tất nhiên, nếu con cưới nàng rồi, nhớ phải đối tốt với nàng ấy.”
“Nhi thần nhất định đời này kiếp này sẽ đối xử tốt với nàng.”
Tuyên Văn đế thấy lòng như chùng xuống, năm đó, trong lòng mình cũng đã nhủthầm với nàng như thế, nhưng đáng tiếc đến cả cơ hội mở lời nàng cũngkhông cho. Thời gian thoi đưa, thấm thoát đã hai mươi năm, những lờimuốn nói và tình cảnh năm đó chưa từng phai nhòa trong tâm trí, chỉtiếc…
Cung Khanh chưa bao giờ ngờ rằng chuyện hôn nhân của mình lại nhiều trắctrở, sự tình diễn biến quanh co như vậy. Kiểu số phận này hoàn toànkhông được tự mình quyết định, nghĩ đến cảm giác kẻ khác lúc nào nổihứng muốn đùa thì lại lấy mình ra làm trò đùa khiến nàng như muốn điênlên. Nghĩ đến việc phải gả cho Mộ Trầm Hoằng, ngày ngày chạm mặt A Cửu,nàng đúng là sắp phát cuồng rồi.
Còn Cung phu nhân vốn ghét cay ghét đắng cảnh chung chồng với người khác,nhưng giờ phải trơ mắt nhìn nhi nữ duy nhất của mình sắp lâm vào tìnhcảnh ấy, bà cũng như muốn điên lên.
Hai người rầu rĩ chẳng nói lời nào cho tận đến lúc về Cung phủ, sắc mặtcàng lúc càng trở nên xấu xí, Cung Cẩm Lan dè dặt hỏi: “Có chuyện gìvậy?”
Cung phu nhân mặt sa sầm nói: “Duệ Vương từ hôn.”
Cung Cẩm Lan giật mình kinh hãi: “Vì sao?”
“Bởi vì Khanh nhi mệnh cách quý trọng, có tướng mẫu nghi thiên hạ.”
Cung Cẩm Lan càng thêm giật mình: “Ý nàng là… Khanh nhi phải gả cho thái tử?”
Cung phu nhân hừm một tiếng: “Tạo nghiệp.”
Cung Cẩm Lan mừng rỡ như điên, nhưng nhìn sắc mặt tối đen của phu nhân vànhi nữ, không dám lộ vẻ vui mừng, khổ sở kiềm chế cảm xúc trong lòng,khiến khuôn mặt có chút vặn vẹo.
Cung Khanh nhìn dáng vẻ của phụ thân, vừa bực mình vừa buồn cười, cố ý nói:“Phụ thân đừng cao hứng quá sớm. Chưa chắc hoàng hậu đã đồng ý.”
Cung Cẩm Lan lại ngẩn người.
“Nếu đã có tướng lệnh như thế, hoàng hậu có lý nào lại phản đối?”
“Chưa nói trước được, phụ thân đừng vui mừng quá sớm, nếu hoàng hậu phản đối, nhi nữ chỉ còn cách đi tìm cái chết.” Cung Cẩm Lan và Cung phu nhânnhất tề hoảng sợ. “Con nói hàm hồ gì vậy?”
Cung Khanh cười cười: “Con nói là… giả chết.”
Phu phụ Cung Cẩm Lan đều nhất thời sửng sốt.
Cung Khanh nói: “Phụ mẫu lên tiếng nói với người ngoài rằng con sinh bệnh mà chết. Sau đó con rời khỏi kinh thành, mai danh ẩn tích, đến lúc đókhông ai biết con là ai, muốn gả cho ai thì gả.”
Dự tính này nàng đã nghĩ trên đường hồi phủ. Dù sao thì Thuần Vu Thiên Mục đã quả quyết như vậy, trên đời này, ngoài Mộ Trầm Hoằng ra, chẳng có ai còn dám lấy nàng, nếu Độc Cô hoàng hậu khăng khăng không đồng ý, nàngsẽ giả chết, từ bỏ thân phận Cung Khanh, làm lại tất cả từ đầu.
Tóm lại, xe tới trước núi tất có đường, nàng sẽ không để người khác định đoạt, nhất định sẽ chọn cho mình một cuộc sống tốt.
Cung phu nhân vui vẻ nói: “Chủ ý này rất hay, đến lúc đó chúng ta đi GiangNam, tìm một nơi non xanh nước biếc để ở, lại tìm được một lang quân như ý, không cần phải ở lại chốn kinh thành, chịu nhiều ấm ức.”
“Phu nhân, vậy còn ta thì phải làm sao?”
“Ừm, việc đó ư, thì chàng cứ từ quan là được.”
Cung Cẩm Lan ruột gan đau nhói.
Cung Khanh cười: “Phụ thân không nỡ thì ở lại tiếp tục làm quan, con và mẫu thân du ngoạn Giang Nam.”
Cung phu nhân nhìn gương mặt tươi sáng, đôi mắt trong veo của nhi nữ, lòngthầm tự hào: Đây mới là nhi nữ của ta, bất luận là trong cảnh khốn cùngnào cũng có thể nghĩ ra được giải pháp, thản nhiên đối mặt, cho dù cóphải vào cung, nhất định cũng sẽ sống tốt, không dễ bị A Cửu và Độc Côhoàng hậu gây khó dễ. Còn về Mộ Trầm Hoằng, bà càng thêm tin tưởng, nhất định hắn sẽ bị nhi nữ của mình ăn tươi nuốt sống.
A Cửu đau khổ giày vò một đêm, sáng sớm hôm sau thừa dịp thỉnh an Tuyên Văn đế và Độc Cô hoàng
hậu, liền cố gắng hỏi: “Mẫu hậu thật sự muốn gả Cung Khanh cho hoàng huynh sao?”
Tuyên Văn đế sắc mặt bình tĩnh, nhưng trong lòng vô cùng căng thẳng. Thầmnghĩ vạn nhất nếu hoàng hậu khăng khăng không đồng ý thì phải thuyếtphục bà ấy thế nào?
Trong lòng Mộ Trầm Hoằng so với Tuyên Văn đế còn căng thẳng hơn nhiều lần,nhưng vẻ mặt của hắn lại bình tĩnh trầm ổn đến dị thường, hắn đủng địnhnhấp một ngụm trà, ẩn dưới hai hàng lông mày anh tuấn là đôi mắt sâuthẳm khó lường, trong sóng mắt không gợn chút sợ hãi. Nhìn hai nam nhânim lìm như tượng đá, Độc Cô hoàng hậu nghẹn ứ trong lòng, trầm giọngnói: “Chúng ta là thiên gia, nên cũng phải thuận theo thiên ý.”
Lập tức, Tuyên Văn đế thầm thở phào nhẹ nhõm. Thái tử điện hạ lòng mừng rỡnhư điên nhưng ngoài mặt vẫn phải cố giữ vẻ bình tĩnh, ngụm nước chèđọng ở cổ họng cuối cùng cũng thông thuận trôi xuống. Tốt rồi, tâm sự đã trù tính bao lâu, cả trăm lần gãy rồi lại nối cùng bao phen vất vảthăng trầm, cuối cùng đã trần ai lạc định. Lòng vui sướng không nói nênlời, nhưng lại không dám để lộ nửa phần, ai da, cắn răng khốn khổ nhịncười đến nỗi cả hai quai hàm đau ê ẩm.
Tuyên Văn đế hoan hỉ trong lòng, nhưng không tiện biểu lộ ra ngoài, nghiêmmặt nói: “Trẫm rất tán thưởng việc thấu hiểu đạo nghĩa của ái khanh.”
Độc Cô hoàng hậu gượng cười, thầm nghĩ, tán thưởng chứ không phải thích, lại càng không phải yêu.
A Cửu vừa nghe liền nổi giận: “Mẫu hậu, con không thích nàng ta.”
Tuyên Văn đế chau mày nói: “A Cửu, việc này liên quan đến đại cục xã tắc, hácó thể lấy sự yêu thích cả con để quyết định, huống hồ, sau khi conthành hôn sẽ trở thành chủ nhân của phủ công chúa, nếu không thích nàngta thì ít gặp mặt là được.”
Nỗi hận Cung Khanh trong lòng A Cửu đã tràn ra vẻ mặt. Nàng ta không muốnCung Khanh được gả cho Mộ Trầm Hoằng, một phần nguyên nhân là không muốn Cung Khanh có địa vị cao hơn mình, một phần nguyên nhân nữa là sau nàynàng ta được gả cho Thẩm Túy Thạch, thái tử phi và phò mã nhất định sẽthường xuyên chạm mặt. Vừa nghĩ tới cảnh tượng đó, thật đúng là lòng đau như cắt.
Nàng ta khẩn khoản nhìn Độc Cô hoàng hậu, thấp giọng nói: “Mẫu hậu hà tất phải tin lời Thuần Vu Thiên Mục?”
Độc Cô hoàng hậu nhìn A Cửu, mới chỉ một đêm mà gương mặt đã hốc hác đinhiều, trong lòng bà cũng rất đau đớn, lại nhìn sang con trai đang ngồilặng lẽ một bên, thái độ thờ ơ hờ hững, vẻ mặt lạnh nhạt, dường như đốivới hôn sự của mình không mấy quan tâm.
Chuyện hôn sự của cả hai nhi tử đều khiến bà cảm thấy phiền lòng.
Ông trời thật thích trêu ngươi, càng không muốn thì càng treo đến cửa, còncàng mốn thì lại càng không được. Bà lặng lẽ thở dài: “Việc này A Cửukhông cần xen vào nữa.”
A Cửu mắt thấy mọi việc đã được định đoạt, tức giận đứng dậy giậm chântời đi. Ra khỏi điện, nàng ta sai An phu nhân: “Triệu A Giai vào cungngay lập tức.”
Khi Tiết Giai vừa đến Dục Tú cung, A Cửu quát cung nữ nội thị lui ra, rồinói thẳng: “Ngươi biết không, mẫu hậu muốn lập Cung Khanh làm thái tửphi.”
Tiết Giai cả kinh: “Sao có thể như vậy, chẳng phải là di mẫu rất ghét nàng ta sao?”
“Đều là do Thuần Vu Thiên Mục lão nhân kia, nói cái gì là nàng ta có ảnh tướng mẫu nghi thiên hạ, mệnh cách cực kì quý trọng.”
Tiết Giai vừa nghe đến mấy chữ Thuần Vu Thiên Mục, trong lòng đã biết,chuyện lần này khó mà thay đổi được, người mà di mẫu tin tưởng nhấtchính là ông ấy.
“Vậy còn Duệ Vương thì tính sao?”
“Có mấy lời của Thuần Vu Thiên Mục, hắn sao còn dám cưới Cung Khanh, lậptức xin với phụ hoàng từ hôn. Mẫu hậu vốn định gả ngươi cho hắn nên đãân chuẩn.”
Tiết Giai vừa nghe, lòng bỗng chùng xuống. Thì ra, mình chuẩn bị làm một con cờ thí đặt ở bên cạnh Duệ Vương. Xem ra không thể đợi được nữa rồi, nếu càng đợi thì mất mát càng nhiều.
A Cửu nói: “Ta gọi ngươi tới là muốn xem ngươi có cách nào ngăn không để con tiện nhân kia gả cho hoàng huynh ta.”
Tiết Giai cắn môi, im lặng hồi lâu mới nói: “Thánh chỉ còn chưa hạ, tất cảvẫn còn kịp, chỉ cần công chúa khiến nàng ta thất thân, thì thiên mệnhcũng có ý nghĩa gì? Thái tử phi tuyệt đối không thể là hoa tàn liễubại.”
A Cửu nghe mà rùng mình, cách này có phải là độc ác quá không? Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, đây là biện pháp duy nhất ngăn chặc Cung Khanh không trởthành thái tử phi.
“Nhưng biết đi đâu tìm kẻ hạ thủ?”
“Công chua cứ giao cho An phu nhân đi tìm, con trai bà ấy ở ngoài cung hỗnđộn vô cùng, quen biết rất nhiều phường tam giáo cửu lưu.”
A Cửu gật đầu: “Ừm, chuyện này nhất định phải làm cho kín kẽ gọn gàng,nhất thiết không thể để người khác biết.” Thực ra là nàng ta sợ bị ThẩmTúy Thạch biết. A Cửu lập tức cho gọi An phu nhân, truyền lại ý tứ củaTiết Giai.
An phu nhân vừa nghe chủ ý ác độc ác này, trong lòng kinh hoàng khôngngớt, nhưng ngại uy quyền của A Cửu, không dám đồng ý cũng không dám cựtuyệt, chỉ ấp úng nói: “Công chúa, ngộ nhỡ bị hoàng hậu Hoàng thượngphát hiện thì phải làm sao?”
Chuyện trái đạo lý lương tâm ấy bà ta sao dám làm? Đấy là thái tử phi tươnglai. Vạn nhất bị phát hiện, công chúa thì không sao, Tiết Giai cũngkhông sao, chỉ có mình bà ta phải gánh hết trách nhiệm. Lại nhớ đến lầnbà ta phải thận theo ý A Cửu nhốt Cung Khanh trong hầm băng, kết quả làthiếu chút nữa thì xảy ra án mạng, chuyện lần đó dọa bà ta sợ đến tậngiờ, không thể nào xem thường mọi việc. Lần này A Cửu lại sai bà ta làmchuyện này, dù không lấy mạng Cung Khanh, nhưng đối với mọi tiểu thư mànói, việc thất thân còn đáng sợ hơn cái chết cả vạn lần.
Tiết Giai nói: “An phu nhân yên tâm, xong việc sẽ thủ tiêu kẻ đó, không liên lụy đến nhi tử An Lang của bà.”
A Cửu cũng nói: “Đúng vậy, bảo nhi tử của bà cho hắn nhiều tiền, pháingười theo dõi hắn, xong việc thủ tiêu ngay thì chuyện này sẽ thành ánkhông đầu.”
An phu nhân nghe mà hãi hùng khiếp vía, vội vàng nói: “Cung phủ kín cổngcao tường, trong phủ có không ít người hầu bảo vệ, Cung tiểu thư lạisống ở khuê phòng, lúc nào cũng có người bên cạnh, vậy sao có thể ratay?”
Điều này cũng đúng, A Cửu nói: “Vậy động thủ bên ngoài.”
An phu nhân lại nói: “Xưa nay Cung tiể thư vốn ít ra ngoài, có ra ngoài thì cũng có rất nhiều người hầu kẻ hạ tháp tùng.”
Nói cho cùng là bà ta không muốn phải ôm đồm việc này, ngộ nhỡ bị pháthiện, nhi tử An Lang của bà ta chỉ có nước rơi đầu, bà ta tuy tìnhnguyện bán mạng cho A Cửu, nhưng tuyệt đối không thể vì A Cửu mà cho đisinh mệnh nhi tử của mình. Rõ ràng không thể cự tuyệt, nên liền tìm mọicớ để thoái thác.
Tiết Giai kề tai A Cửu thì thầm mấy câu.
A Cửu vui vẻ nói: “Được, An phu nhân, bà nhanh đi sắp xếp người hành động, việc khác không cần quản.”
Trên mặt An phu nhân lộ rõ vẻ khó xử, A Cửu không dằn lòng được nói: “Ngươisợ cái gì, tất cả đã có ta gánh vác, sau khi sự việc hoàn thành, ta sẽxin với mẫu hậu ban thưởng cho nhi tử của ngươi một chức quan, đất đainhà cửa cũng sẽ không thiếu phần.”
An phu nhân đành phải gật đầu đồng ý.
Thời khắc này, Cung Cẩm Lan lòng như lửa đốt thấp thỏm chờ tin tức trongcung. Lời của Thuần Vu Thiên Mục đã truyền đến tai mọi người, nên lúcông lên triều, một vài vị quan đồng liêu đã kín đáo chúc mừng. Cung CẩmLan đứng ngồi không yên, quả thực không biết phải đáp lại lời chúc mừngcủa người khác thế nào. Nếu đúng như những lời Cung Khanh nói, Độc Côhoàng hậu không tán thành hôn sự này, thì không chỉ nhi nữ của mìnhkhông gả cho ai được, mà ngay cả bản thân ông nếu ở trong triều thì cũng chẳng có mặt mũi nào mà nhìn mọi người.
So với Cung Cẩm Lan đang bị giày vò đau khổ, thì Cung phu nhân tương đốibình tĩnh, bởi đã có kế hoạch của Cung Khanh nên tiền đồ cũng không phải hoàn toàn là một màu xám xịt, có thể dựa vào hoàn cảnh để tiến hay lùi, còn việc tiến hay lùi thì sau khi có quyết định của Độc Cô hoàng hậu sẽ quyết.
Cung Khanh cũng đã chuẩn bị xong kế hoạch giả chết để đi đến vùng Giang Nam xa xôi, giờ chỉ còn mỗi việc đợi tin tức trong cung.
Khi mọi người trong nhà còn đang nóng lòng đợi tin tức, thì sáng sớm, Triệu Quốc phu nhân đã sai người đưa đến một thiếp mời, mời Cung phu nhân vàCung Khanh đến Nguyệt hồ ngắm hoa sen, đồng hành còn có An Quốc phu nhân Hàn thị và Hướng Uyển Ngọc.
Thiệp mời ấy xuất hiện thật đúng lúc như nắng hạn gặp mưa, còn có ai có thểbiết rõ quyết định của Độc Cô hoàng hậu hơn là Triệu Quốc phu nhân nữachứ?
An phu nhân lập tức sai quản gia Cung Phúc Quý chuẩn bị xe ngựa, mang theo một số đồ đạc chuẩn bị xuất hành. Bà chẳng hề có tâm tư nào mà ngắm hoa sen, chỉ nghĩ tìm cơ hội hỏi Triệu Quốc phu nhân, rốt cuộc Độc Cô hoàng hậu định thế nào. Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, để chuẩn bị trước là đi hay là ở.
Sau một canh giờ, xe ngựa của Triệu Quốc phu nhân và xe ngựa của An QuốcCông phu nhân lần lượt dừng trước cổng lớn Cung phủ. Triệu Quốc phu nhân dẫn theo Tiết Giai, An Quốc Công phu nhân dẫn theo Hướng Uyển Ngọc từtrên xe ngựa bước xuống, nhiệt tình chào hỏi.
Cung Khanh không ngờ Tiết Giai cũng đi cùng, vừa nhìn thấy nàng ta, trònglòng hơi chùng xuống, tuy chưa nắm được bằng chứng nàng ta hãm hại mình, nhưng trong tiềm thức lúc nào Cung Khanh cũng có ý phòng bị. Hơn nữa,hôm nay xuất hành có mẫu thân của nàng ta là Triệu Quốc phu nhân, còn có di mẫu và biểu tỷ, bao nhiêu người đồng hành như vậy chắc sẽ không xảyra vấn đề gì đâu. Thêm nữa, mỗi nhà còn dẫn theo vài gia đinh trángkiện, kết hợp lại cũng thành một đội ngũ không thể xem thường.
Người của ba nhà lên xe ngựa nhằm hướng Nam Hoa Hành cung mà đi.
Núi Nam Hoa ở ngoại ô kinh thành, chính là nơi có thắng cảnh tuyệt đẹp, ởtrên núi không chỉ có phong cảnh tuyệt trần, mà còn có cả suối nướcnóng. Tuyên Văn đế bản tính vốn là một đế vương thấu hiểu đạo lý chămsóc bản thân tận hưởng cuộc sống, cho nên sau khi đăng cơ, người liềncho xây Hành cung ở núi Nam Hoa, mùa hạ thì đến đây nghỉ mát, còn mùađông đến tắm nước nóng, Nguyệt hồ ở dưới chân núi trồng đầy hoa sen, đến mùa hạ sen đua nhau nở, hương thơm ngát bay xa mười dặm, phong cảnh êmđềm thơ mộng như chốn bồng lai.
Mỗi năm cứ mùa hạ đến, Tuyên Văn đế lại dẫn theo Độc Cô hoàng hậu cùng thái tử, công chúa đến Nam Hoa Hành cung nghỉ ngơi hai tháng, thụ hưởng giómát trăng thanh, hương sen thơm ngát cùng phong cảnh thiên nhiên tuyệtmỹ của nơi này.
Xe ngựa dừng bên bờ Nguyệt hồ, vừa xuống xe, một làn hương thơm ngát đãphả vào mặt, trước mắt hiện ra một hồ sen bát ngát, những cơn gió nhẹnhàng thổi tới làm cả hồ sen dập dờn đu đưa trên sóng nước, khiến lòngngười chợt cảm thấy nhẹ nhàng thư thái. Nam Hoa Hành cung ở bên bờ đốidiện, như ẩn như hiện. Cạnh bờ hồ xây một mái đình và một nhà thủy tạ,kiến trúc vô cùng độc đáo, tô điểm cho phong cảnh ven hồ càng thêm thanh tĩnh tao nhã.
Một chiếc thuyền hoa đậu ở ven bờ. Triệu Quốc phu nhân cười nói: “Đây làthuyền hoa của công chúa, nghe nói chúng ta đến đây ngắm hoa, công chúađã cố ý sắp xếp thuyền ở đây để chúng ta dùng.”
Dứt lời, thị nữ của Triệu Quốc phu nhân mang từ trên xe ngựa xuống đầy đủhoa quả và bánh ngọt đưa lên thuyền, còn có cả trà để dâng lên, thậtđúng là đã chuẩn bị chu đáo, khi mọi người lên hết, thuyền hoa bắt đầuchèo ra giữa hồ.
Đập vào mắt là những lá sen xanh tươi mướt mát trải dài như mênh mông vôtận, xen kẽ giữa những lá sen xanh biếc là rất nhiều những đóa sen hồng, sen trắng đang đua nhau nở rộ, tất cả như cùng tôn nhau lên, muôn hìnhmuôn vẻ. Những ngọn gió mát ùa đến, hương sen theo gió mà tỏa, như thấmvào ruột gan.
Cung Khanh ngơ ngẩn ngắm nhìn cảnh trí đẹp tựa như tranh nơi sơn thủy hữutình này, bất giác trong lòng cảm thấy thảnh thơi vô hạn. Thuyền hoacàng ra đến giữa hồ, hoa sen càng dầy đặc, hương sen vì thế cũng đậmhơn.
Tiết Giai nói: “Chúng ta ngắt vài bông nhé?”
Cung phu nhân trong lòng đang muốn nói chuyện riêng với Triệu Quốc phu nhân, liền gật đầu: “Được, các ngươi cẩn thận nhé!”
Cung Khanh, Hướng Uyển Ngọc và Tiết Giai đi tới mũi thuyền, hoa sen vờn xung quanh, cúi người là hái được. Hướng Uyển Ngọc cầm kéo từ tay nha hoàn,ngồi xổm xuống, lựa chọn một hồi tìm được mấy bông sen hồng và sen trắng nở tuyệt đẹp, cắt lấy mấy cành đưa cho Cung Khanh.
Cung Khanh vẫn âm thầm đề phòng Tiết Giai, cho nên đã đứng bên cạnh HướngUyển Ngọc, cách Tiết Giai một khoảng nhất định, nhưng đúng lúc HướngUyển Ngọc đang cắt hoa sen, Tiết Giai đột nhiên bước lại, la to: “Tỷ tỷ, đóa này thật tuyệt!”
Tiết Giai kích động vung mạnh cánh tay lên, khiến cả người Cung Khanh độtnhiên chúi về phía trước, thiếu chút nữa đã bị nàng ta đẩy xuống hồ, may mờ nhờ mạn thuyền có lan can cao khoảng gần một xích trợ giúp, một chân của Cung Khanh đã bị trượt xuống hồ, nàng vội vàng nhoài người túm lấylan can, Tiết Giai ở bên cạnh cũng túm lấy cánh tay nàng. Nhưng cho dùlà vậy, một bên chân của nàng trượt xuống hồ nước, khiến cả nửa người và váy phía dưới ướt sũng.
Tiết Giai cả kinh thất sắc nói: “Tỷ tỷ không sao chứ?”
Cung Khanh xoay người nhìn nàng ta không nói gì, nhưng trong lòng có một dựcảm không lành. Có đúng thật là nàng ta bất cẩn không?
Hướng Uyển Ngọc vội vàng bỏ kéo xuống, nhìn xiêm y của Cung Khanh ướt sũng nói: “Làm thế nào bây giờ?”
Vừa khéo giờ đang là mùa hạ nên xiêm y khá mỏng, sau khi bị nước hồ thấmướt liền bám chặt vào đùi, lộ ra những đường cong cơ thể, nhìn rất bấtnhã.
Cung Khanh nói: “Không sao, trên xe ngựa ta có mang theo y phục.”
Đi vào buồng nhỏ trên thuyền, Cung phu nhân vừa đúng lúc hỏi đến chỗ thenchốt, nhìn thấy nhi nữ của mình như vậy, liền giật mình hoảng sợ.
“Khanh nhi con sao thế này?”
“Là tại cháu không tốt, vừa nãy cháu bất cẩn đã va phải Cung tỷ tỷ, làm cho một chân của tỷ ấy bị trượt xuống nước.” Tiết Giai lòng đầy áy náy, tỏvẻ đáng thương tội nghiệp khiến mọi người không đành lòng trách móc.
Xưa nay Cung phu nhân đối với Tiết Giai vẫn có ấn tượng rất tốt, huống hồhôm nay đến đây cũng xem như là có chuyện cần nhờ Triệu Quốc phu nhân,nên cũng có chút lúng túng không biết nói thế nào cho phải, đành bảo:“Không sao, không sao. Trên xe ngựa của chúng ta có mang theo y phục.Triệu Quốc phu nhân, tẩu tử, chúng ta đi một lát rồi quay lại.”
Thuyền hoa quay đầu chèo vào, sau khi cập bờ, Cung phu nhân dẫn Cung Khanh xuống thuyền.
Cung Khanh đi ở phía trước, hai nha hoàn Vân Diệp, Vân Hủy đi ở hai bên tảhữu, Cung phu nhân đi theo phía sau nàng, quản gia người hầu vâng lờingoan ngoãn theo sát Cung phu nhân, giả vờ như không nhìn thấy dáng vẻkhó coi của tiểu thư.
Men theo con đường đá nhỏ ven hồ, rất nhanh đã đi đến chỗ xe ngựa dừng ởdưới bóng hàng liễu. Cung phu nhân cùng Vân Diệp, Vân Hủy và các quảngia người hầu trông giữ bên cạnh xe ngựa.
Cung Khanh trèo lên xe, buông rèm, cởi xiêm y đang ướt sũng trên ngườixuống, lấy ra chiếc váy thạch lựu đang định thay, thì bất thình lìnhnghe thấy một tràng tiếng hét kì dị ở bên ngoài xe ngựa vang lên, tiếpđó là vài tiếng la hét hoảng sợ, trong đó có một tiếng nàng nghe rấtquen thuộc, đó là tiếng của Cung phu nhân.
Cung Khanh trong lòng kính sợ, theo phản xạ vô thức định vén rèm lên nhìn,nhưng trong nháy mắt tay vừa chạm vào rèm, chợt nhận ra mình vẫn cònchưa thay xong y phục, nàng vội vàng kéo chiếc áo thạch lựu định mặclên, đúng lúc này, rèm bị kéo ra, một luồng ánh sáng chiếu thẳng vào.
Liếc mắt nhìn lại, là một thân ảnh của nam nhân. Cung Khanh không chút do dự, liền đá thẳng một cước.
Ai ngờ kẻ kia động tác cực kì linh hoạt, lập tức nghiêng đầu né tránh, thuận thế giờ tay túm lấy cổ chân bé nhỏ của nàng.
Lúc này, Cung Khanh mới đột nhiên phát hiện, kẻ đang túm cổ chân mình, chính là thái tử Mộ Trầm Hoằng.
Dưới cơn kinh hoàng cực độ, nàng ngớ cả người, nhưng rồi sự hoảng sợ kinh hoàng lập tức biến thành xấu hổ và giận dữ.
Động tác dù có bất nhã đến bao nhiêu cũng chỉ là thứ yếu, điều quan trọnglà, lúc này trên người nàng chỉ còn mặc một chiếc quần lót mỏng, do cổchân đang bị hắn túm trong tay, chiếc quần lót mỏng màu trắng bên trongđược làm bằng chất liệu rất mềm mại nhẹ nhàng nên thuận theo đó cũngtrượt cao lên đến hết đùi, để lộ ra cặp chân dài trắng nõn của nàng,phong quang vô hạn, tất cả đã phơi bày trước mắt hắn.
Mộ Trầm Hoằng thấp thỏm lo sợ cho sự an nguy của nàng, nên căn bản hắnkhông nghĩ tới lúc vén rèm ra là một màn ướt át gợi cảm thế này, lúchình ảnh ấy đập vào mắt hắn, hắn chỉ cảm thấy trong đầu mình có mộttiếng nổ lớn, máu nóng như trào lên, ở phía dưới cơ thể lập tức có phảnứng.
“Buông tay!” Cung Khanh xấu hổ quát một tiếng, thật sự nghĩ không ra sao người này lại xuất hiện ở đây.
Hắn không đành buông, nhưng sợ khiến mĩ nhân nổi giận, nên lưu luyến từ từđặt bàn chân trắng trẻo xinh xắn xuống, tuy nhiên ánh mắt lại không nghe lời vẫn quyến luyến dừng lại ở chỗ bắp đùi trắng nõn mượt mà kia. Thậtmuốn…
Cung Khanh vô cùng xấu hổ giận dữ, vớ lấy cái gối ở bên cạnh ném thẳng vào Mộ Trầm Hoằng.
Mộ Trầm Hoằng giơ tay đón lấy, cầm chiếc gối mềm lên ngang mặt che đi ánh mắt cả mình, thầm niệm Đạo Đức Kinh.
Phi lễ chớ nhìn, thật ra là đã muộn.
Làn da trắng ngần mịn màng ấy đã khắc sâu trong trí óc khiến hắn suy tưởng không ngừng.
Cung Khanh dùng tốc độ nhanh chưa từng có mặc chiếc váy thạch lựu vào.
“Nàng đã xong chưa?” Sau chiếc gối mềm vang đến một giọng nói vô cùng dịudàng, lưu luyến nhẹ nhàng như dây tơ chậm rãi quấn lấy Cung Khanh từngvòng từng vòng một.
Cung Khanh không rảnh nói lời thừa thãi, lập tức hỏi: “Mẫu thân của ta đâu?”
“Cung phu nhân không sao.” Mộ Trầm Hoằng bỏ gối ra, mỉm cười nhìn nàng.
Vừa nghĩ tới chuyện bị hắn nhìn chỗ không nên nhìn, Cung Khanh vừa xấu hổ vừa giận dữ, sắc mặt đỏ bừng lên, lườm hắn một cái.
Mộ Trầm Hoằng chỉ cảm thấy cả cơ thể càng lúc càng nóng ran, hơi thở bắtđầu gấp gáp, hắn vội quay đầu bước xuống xe ngựa, hít vài hơi thật sâu,nếu còn nấn ná trên xe thêm lúc nữa, chỉ e là hắn không kìm chế nổi bảnnăng mà bổ nhào đến.
Cung Khanh vén rèm xuống xe, vừa nhìn xung quanh liền kinh hãi.
Nằm cạnh xe ngựa là quản gia, người hầu, nha hoàn và Cung phu nhân, ngoàira còn có mấy hắc y nhân không quen biết. Không biết nhóm cấm vệ quân từ đâu xuất hiện, đang trói chặt đám hắc y nhân lại. Kỳ lạ là, cả đám hắc y nhân cũng giống như bị hôn mê, không chút phản kháng.
Cung Khanh lập tức quỳ gối nâng Cung phu nhân dậy, hỏi Mộ Trầm Hoằng: “Đã xảy ra chuyện gì? Mẫu thân của ta làm sao vậy?”
Mộ Trầm Hoằng ngồi xổm xuống cạnh nàng, dịu dàng nói: “Cung phu nhân không sao đâu, vừa rồi đám hắc y nhân này phóng mê hồn hương, qua một khắcnữa sẽ tỉnh lại.”
“Đám người này là ai?”
“Là kẻ muốn ám hại nàng, may ta tới kịp, anh hùng cứu mỹ nhân.” Hắn cười không biết xấu hổ, khuôn mặt ôn nhu tuấn mỹ.
Cung Khanh: “…”
Bất luận thế nào, cũng là nhờ hắn đã kịp thời tới cứu nàng, vì vậy ngữ khícủa nàng cũng trở nên hòa hoãn dịu dàng hơn, nhẹ nhàng hỏi: “Sao điện hạ lại biết được?”
“Từ lâu ta đã sai người thầm bảo vệ nàng.”
Cung Khanh vừa nghe, lập tức thấy đầu óc quay cuồng.
Bảo vệ gì chứ, có mà theo dõi ta thì có?
Á! Vậy kế hoạch giả chết đi Giang Nam của mình, há chẳng phải chỉ là một giấc mộng đẹp thôi sao?
“Nếu điện hạ đã phái người âm thầm bảo vệ, chắc cũng biết ai là người hạ thủ?”
Đôi mắt đẹp của Cung Khanh tiếp tục lườm Mộ Trầm Hoằng một cái, lộ rõ khí thế nữ vương.
Mộ Trầm Hoằng gật đầu, trong lòng hơi chột dạ vì muội tử nhà mình.
Cung Khanh không vạch trần là ai, mà chỉ lạnh lùng nói: “Nếu điện hạ đãbiết, tất nên nghiêm trị, thiên tử phạm pháp tội như thứ dân.”
Nàng nói thế hiển nhiên đã biết kẻ chủ mưu đứng sau việc này chính là A Cửu. Thật ra căn bản cũng không khó đoán, ngoài A Cửu thì còn có ai dám nữa, tất nhiên, Tiết Giai chính là tòng phạm.
Mộ Trầm Hoằng cười áy náy: “Nàng yên tâm, ta tuyệt đối không để nàng gặp phải chuyện này thêm lần nữa.”
Cung Khanh lạnh lùng nói: “Chỉ thế thôi sao?”
Âm mưu tính toán ngầm ám hại mình hôm nay của A Cửu đã chọc giận nàng, nếu không phải Mộ Trầm Hoằng kịp thời cứu giúp, thì cảnh ngộ gặp phải hômnay không cần nghĩ cũng biết, nếu điều đó xảy ra, đúng là nàng chỉ còncách lựa chọn cái chết. Âm mưu độc ác này đã vượt quá giới hạn chịu đựng của Cung Khanh, cho nên đối với Mộ Trầm Hoằng, thái độ của nàng vì thếmà cũng cứng rắn hơn.
Mộ Trầm Hoằng nhìn gương mặt nhỏ nhắn của mĩ nhân lạnh lùng như băngtuyết, liền dịu dàng nói: “Nàng yên tâm, nhất định ta sẽ nghiêm trịnhững người này, An phu nhân sẽ bị đuổi khỏi cung.”
Cung Khanh thấy hắn một chữ cũng không nhắc đến A Cửu, bèn buồn bã cúi đầukhông nói. Đôi mắt dưới hai hàng mi dài rưng rưng khiến trái tim Mộ Trầm Hoằng run rẩy. Tất nhiên hắn biết tâm tư của nàng, nhưng trước mắt chưa phải lúc giáo huấn A Cửu, Độc Cô hoàng hậu bằng mọi cách không ngăn cản được nên mới miễn cưỡng đồng ý cho Cung Khanh làm thái tử phi, vì vậyphải bình tĩnh kín đáo trải qua thời gian trước hôn lễ này mới là điềuquan trọng nhất.
“Khanh Khanh, nàng yên tâm, ta nhất định sẽ bảo vệ nàng chu đáo, trọn đời trọn kiếp.” Hắn cầm tay nàng, ánh mắt trìu mến nhìn nàng chăm chú.
Tiếng gọi “Khanh Khanh” của hắn làm cho tim nàng đập loạn nhịp, không chỉ cóvậy, lời của hắn còn tiết lộ một tin quan trọng, đó là Độc Cô hoàng hậuđã đồng ý để nàng gả cho hắn.
Cung Khanh vội cuống cả lên cố rút tay lại: “Buông…ra.”
“Không buông.” Không chỉ không buồn, hắn còn nắm chặt hơn.
Cung Khanh đỏ mặt, đôi môi anh đào mím chặt, tiếp tục gắng sức rút tay, dáng vẻ giống hệt như đang nhổ củ cải vậy.
“Khanh Khanh, ba ngày nữa là ngày tốt để làm lễ Nạp Thái. Trước ngày thành hôn nàng đừng đi đâu, ta sẽ phái người bảo vệ nàng, không để xảy ra sơ xuất gì.”
Quả nhiên là Độc Cô hoàng hậu đã đồng ý, lòng Cung Khanh càng thêm bối rối. Hắn thì cứ mãi nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, như thể cả đời của nàng bị hắn quấn lấy.
Trong lúc xấu hổ, nàng dùng tay kia véo lên mu bàn tay hắn, định làm hắn đaumà buông tha. Hắn hít một hơi lạnh, vẫn cứng đầu cứng cổ giữ lấy khưkhư, bàn tay ngọc thon nhỏ, trắng nõn và mềm mại của nàng càng bị hắnnắm chặt hơn.
Sắc mặt Cung Khanh đỏ bừng, thở hổn hển trừng mắt nhìn hắn.
Hắn lại dịu dàng gọi thêm một tiếng: “Khanh Khanh.”
Nàng cố quả quyết, lớn giọng: “Đừng gọi ta như thế.”
“Lúc còn nhỏ vẫn gọi vậy mà, đã nhiều năm rồi không được gọi tên nàng.” Hắnmỉm cười nhìn nàng, cơ hồ như mu bàn tay không đau chút nào.
Da dày thịt béo sao? Nàng bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn đành buôngtay trước. Hắn nhìn vết móng tay véo đỏ cả mu bàn tay mình, cười nói:“Thật nhẫn tâm.”
Nàng không biết phải làm thế nào đành dịu giọng cầu xin hắn: “Ngươi buông tay đi, mẫu thân của ta sắp tỉnh rồi.”
“Ta tỉnh được một lúc rồi.” Cung phu nhân mở mắt, hắng giọng lên tiếng.
Mộ Trầm Hoằng lập tức buông tay, Cung Khanh sắc mặt đã hồng như son.
“Mẫu thân, người không sao chứ?”
“Ta không sao.”
Cung phu nhân phủi phủi bụi đất bám ở phía sau lưng rồi đứng dậy, chỉ vàonhững tên hắc y nhân đang bị trói, nói: “Ta đã từng gặp cướp, nhưng chưa từng gặp bọn cướp nào lại ngu đần như vậy, ra tay thế nào mà khiến cảbản thân cũng hôn mê?”
Mộ Trầm Hoằng cười nói: “Bọn chúng trước khi phóng mê hương, mỗi tên đã tự uống thuốc giải, chỉ đáng tiếc thuốc giải đó là giả, cho nên bọn chúngcũng bị hôn mê.”
Cung phu nhân hừ một tiếng: “Kẻ nào làm việc này chắc điện hạ là người rõnhất, món nợ này coi như không tính, sau này nếu điện hạ còn dung túng,đừng trách thần phụ không khách khí.” Lúc Cung phu nhân vừa tỉnh lại đãnghe rõ mồn một cuộc đối thoại của hai người, trong lòng thầm nghĩ, thìra tiểu tử này phải lòng nha đầu nhà ta từ khi còn nhỏ, chả trách… NếuĐộc Cô hoàng hậu đã đồng ý hôn sự này, thì giờ đây chẳng phải điện hạcao quý kia là con rể nhà mình hay sao, vì vậy trong lòng bà cũng buôngbớt sự kính trọng bấy lâu nay vẫn dành cho thái tử điện hạ, giọng điệulập tức mang chút khẩu khí của mẹ vợ giáo huấn con rể.
Thái tử điện hạ không giận mà còn vui h
ơn, bởi với ngữ khí ấy rõ ràng đã coi hắn là người nhà. Hắn mỉm cười nói: “Điều đó là đương nhiên.”
Trong lúc đang nói chuyện, những người khác cũng lần lượt tỉnh lại. Những tên hắc y nhân do nhi tử của An phu nhân sắp xếp kinh ngạc nhất, chúngchẳng thể ngờ sau khi phóng mê hương, chính bản thân mình lại bị hôn mêđầu tiên.
An phu nhân cũng không phải kẻ ngốc, Mộ Trầm Hoằng là đế vương tương lai,so với A Cửu, bà ta càng không thể đắc tội. Cho nên ngoài mặt tuy tỏ rarất chăm chú nghe lời A Cửu dặn dò, nhưng khi Tiết Giai đưa thuốc giảimê hương, bà ta liền đổi thành Thuận Khí Hoàn. Như vậy, tất nhiên CungKhanh không gặp bất trắc gì, còn nếu A Cửu hỏi đến, bà ta có thể đổtrách nhiệm lên đầu Tiết Giai, nói là đưa sai thuốc giải hoặc thuốc giải không có tác dụng.
Cho nên, khi Mộ Trầm Hoằng biết tin lập tức chạy đến, cũng không có đaoquang kiếm ảnh như trong tưởng tượng, và không cần tốn nhiều sức lực đểtóm gọn mấy tên hắc y nhân kia.
Cung Khanh xảy ra chuyện như vậy, Cung phu nhân tất nhiên chẳng còn lòng dạnào để ngắm hoa sen, cũng không cần tìm Triệu Quốc phu nhân thăm dò tintức nữa, Mộ Trầm Hoằng tự mình đến đây truyền lại tin tức, điều này đáng tin hơn bất cứ ai. Mà lúc này, Mộ Trầm Hoằng đang đứng cạnh Cung Khanh, Cung phu nhân nhìn hai người bọn họ, chỉ cảm thấy đúng là một đôi tiênđồng ngọc nữ, thật không gì sánh được.
Đối với Cung phu nhân vốn là người ưa hình thức mà nói, nếu gạt bỏ thânphận thái tử, thân mẫu khó ưa, muội tử đáng ghét đi, thì thật ra bảnthân hắn đúng là không tồi.
Con người chẳng có ai là toàn vẹn cả, Cung phu nhân thở dài, kéo tay nhi nữ nói: “Chúng ta đi về trước thôi.”
Cung Khanh lên xe ngựa, được cấm vệ quân hộ tống về tận nhà.
Mộ Trầm Hoằng hồi cung, đi thẳng đến Dục Tú cung.
A Cửu thấy hắn đi đến, cười hì hì nghênh đón: “Sao hôm nay hoàng huynh lại rảnh rỗi thế này?”
“Lui ra.” Mộ Trầm Hoằng sa sầm nét mặt, vung tay quát tất cả cung nữ nội thị của cung Dục Tú.
A Cửu giật thót tim, chẳng lẽ huynh ấy đã biết điều gì, chẳng lẽ Cung Khanh đã xảy ra chuyện ?
Nàng ta mừng thầm trong bụng, nhưng có chút lo sợ. Bởi vì ánh mắt của MộTrầm Hoằng sắc lạnh u ám, xưa nay huynh ấy không biểu hiện cảm xúc ramặt bao giờ, ánh mắt ấy rõ ràng là nộ khí xung thiên.
A Cửu cười cười, “Hoàng huynh…” Lời còn chưa dứt, Mộ Trầm Hoằng đã quátchặn ngang, “A Cửu, nếu ta đem chuyện muội làm hôm nay nói với phụ hoàng và mẫu hậu, muội nói xem chuyện sẽ thế nào?”
A Cửu sợ run cố cãi: “Muội đã làm gì?”
“Việc bên Nguyệt hồ, ngoài muội ra còn ai?”
“Nàng ta sao rồi?” Lời này vừa thốt ra, A Cửu lập tức hối hận, chẳng phải tự mình đang nhận tội hay sao?
Mộ Trầm Hoằng cười lạnh.
“Hoàng huynh, muội…”
“Phụ hoàng mẫu hậu đã chỉ định nàng là thái tử phi, sau ba ngày, lễ bộ sẽphái người đến Cung phủ làm lễ Nạp Thái, muội định cưỡng lại thánh mệnh, chống lại thiên ý sao?”
A Cửu câm nín.
“Hôm nay ta tha cho muội một lần duy nhất, nếu còn công kích nàng, thì hãy xem ta chỉnh đốn muội thế nào.”
A Cửu giận dữ nói: “Hoàng huynh, trong lòng huynh nàng ta quan trọng hơn muội sao? Huynh đã vì nàng ta mà quát nạt muội.”
“A Cửu, muội là muội tử duy nhất của ta, ta đương nhiên sẽ bảo vệ muội.Nhưng nàng là thê tử của ta, nếu muội còn bất kính với nàng, ta tuyệtđối sẽ không tha cho muội.”
A Cửu nhảy dựng lên, nói: “Hoàng huynh, nàng ta còn chưa bước qua cửa,huynh đã bênh nàng ta chằm chặp như vậy, huynh biết rõ là muội rất hậnnàng ta.”
Mộ Trầm Hoằng cười lạnh: “Giờ ta đem bọn chúng đến trước mặt Thẩm Túy Thạch tra tội, muội thấy thế nào?”
Lần đầu tiên trong đời A Cửu cảm nhận được từ trên thân thể hoàng huynh tỏa ra một thứ gọi là khí thế thiên tử uy nghi gì đó, dưới ánh dương ấm áp, luồng khí đó như một trận hàn phong lạnh thấu xương, cuồn cuộn tiếnđến.
A Cửu kinh hãi, vội vàng túm lấy tay áo của Mộ Trầm Hoằng: “Hoàng huynh, huynh đừng làm vậy, muội không dám nữa.”
Mộ Trầm Hoằng nhấc cánh tay lên, giận dữ bỏ đi.
Ngày hôm sau, khi Cung Cẩm Lan đang ngồi ở trong phủ cùng Cung phu nhânthương nghị về hôn sự của Cung Khanh, quản gia gấp rút chạy vào, báo:“Đại gia, phu nhân, thánh chỉ đến.”
Cung Cẩm Lan trong lòng đại hỉ, lập tức dẫn Cung phu nhân xuất môn nghênh đón.
Đại thần đến tuyên chỉ là lễ bộ thị lang Quan Vân Khiết, thuộc hạ của Cung Cẩm Lan.
“Cung đại nhân tiếp chỉ.”
Cung Cẩm Lan vội quỳ xuống. Cung phu nhân quỳ bên cạnh, thầm nghĩ: Làm việc thật là nhanh.
Quan Vân Khiết mở quyển thánh chỉ màu vàng, tuyên: “Phụng chế nạp Cung thị nữ làm Hoàng Thái tử phi.”
Cung Cẩm Lan như cất được tảng đá lớn đè nặng trong lòng, mừng rỡ vạn phần dập đầu tạ ơn, tiếp nhận thánh chỉ.
Quan Vân Khiết khom người thi lễ: “Cung hỉ đại nhân, hoàng thượng vì tránhlời dị nghị, chủ ý ra lệnh cho thuộc hạ làm tán dương quan viên, phụtrách hôn sự của thái tử, thỉnh đại nhân đừng để ý.”
Cung Cẩm Lan chắp tay, vui cười hớn hở nói: “Quan đại nhân khổ cực rồi.”
Ba ngày sau là ngày tốt đã được Ti Thiên Giám chọn ra để làm lễ Nạp Thái, Quan Vân Khiết mang theo sính lễ ra mắt đến Cung phủ.
Tuyên Văn đế chỉ có một hoàng tử duy nhất này, nên sính lễ ra mắt ban cho Cung gia đúng là một món lớn.
Ngân lượng, trang sức, vải vóc, đồ dùng bằng vàng bạc… không thiếu thứ gì,đủ để xếp dài từ hoàng cung tới tận Cung phủ. Bên này Quan Vân Khiết đãtiến vào cổng lớn Cung phủ, bên kia sính lễ vẫn còn đang được ùn ùn mang ra khỏi hoàng cung.
Mọi người khắp kinh thành như đã ùa lại vây quanh bên ngoài để tận mắtchứng kiến cảnh tượng hiếm có này. Ai nấy đều tặc lưỡi, quả nhiên làphong thái thiên gia, sính lễ ra mắt này e là cả đời hưởng dụng cũngkhông hết.
Cung phu nhân ở trong phủ nhận sính lễ, hơn mười người hầu ghi chép sổ sáchkiểm kê, vàng nguyên bảo, vòng cổ bằng vàng,… đồ dùng bằng vàng chất cảbốn rương đầy.
Cung phu nhân thầm nhủ Tuyên Văn đế quả nhiên có nhiều tiền.
Không chỉ như vậy, điện nhạn dùng làm sính lễ là một con nhạn được điêu khắc từ dương chi mỹ ngọc.
Cung phu nhân nhìn mà không khỏi tặc lưỡi, gia tộc bình thường săn khôngđược chim nhạn thì dùng một con nhạn bằng gỗ để thay thế, đằng này… đúng là hoàng gia lắm tiền, không ngại bỏ món tiền lớn để chạm khắc một connhạn bằng ngọc, con nhạn ấy không chỉ sinh động như thật, mà nhìn độtinh khiết của ánh ngọc kia, cũng đủ để biết giá trị của nó có thể giúpcả một gia đình sống vài thập niên.
Sau lễ Nạp Thái, lễ bộ định ra danh sách quan viên và mệnh phụ tham dự hônlễ thái tử, Ti Thiên Giám định ra ngày lành giờ tốt để cử hành đại hôn.Thế nên, cả hoàng cung và Cung gia đều bận lu bù.
Chuyện tình cảm khó bề phân biệt giữa thái tử và kinh thành đệ nhất mỹ nhân bị đồn thổi trong một thời gian dài cuối cùng cũng đã được ngã ngũ, trởthành chủ đề đàm luận của những phu nhân biết rõ tỉ mỉ sự tình lúc tràdư hậu tửu. Mọi người ai cũng cho rằng đây là câu chuyện quanh co khúckhuỷu và ly kỳ hấp dẫn cực độ, càng bàn tán càng cảm thấy thú vị. Cuộctuyển chọn thái tử phi đã quyết định sang năm sẽ tiến hành, nhưng chỉ vì một câu nói của Thuần Vu Thiên Mục mà bị hủy bỏ, không cần phải trả qua nhiều vòng tuyển chọn gắt gao, ông trời đã định thái tử phi chính làtiểu thư Cung gia.
Thế là, trong một thời gian, các nam tử hán chốn kinh thành bỗng nhiên được săn đón nhiều, các tiểu thư quyền quý còn chần chừ chưa vội đính hônbởi muốn tham dự tuyển chọn thái tử phi, giờ đành phải ào ào tìm chỗnghị thân, các bà mai bà mối bận đến nỗi không khép được miệng.
Bốn vị mệnh phụ tham dự hôn lễ thái tử gồm Triệu Quốc phu nhân, Ngụy QuốcCông phu nhân, An Quốc Công phu nhân, Lưu Dương Hầu phu nhân. Mấy quýphu nhân này đều là điển hình mẫu mực của những gia đình nam nữ songtoàn, phu thê hòa thuận.
Hôn lễ sẽ cử hành vào ngày hai mươi sáu tháng chín, trong mấy tháng này, Mộ Trầm Hoằng quả nhiên đã phái người của Mật Tư Doanh âm thầm canh giữabảo vệ Cung phủ, chỉ lo lại xảy ra điều gì sơ suất.
Cung Khanh đã trải qua mấy phen trắc trở, bị giày vò đến nỗi có lúc chếtlặng trong lòng, thậm chí còn hoài nghi không biết lần này có đúng là đã thành công hay không? Từ ban đầu chọn được Thẩm Túy Thạch, đến Nhạc Lỗi chưa nhắc được tên đã trở thành bia đỡ đạn, rồi đến Duệ Vương vội vộivàng vàng đánh một trận tàu vị yểu, tính ra, Mộ Trầm Hoằng đã là ngườithứ tư lựa chọn để gả đi. Cung Khanh cảm thấy danh hiệu kinh thành đệnhất mĩ nhân nên đổi thành kinh thành đệ nhất khó gả mới là chuẩn xác.
Mấy lần nghị thân trước đều trắc trở gập ghềnh, cả Cung phu nhân và CungKhanh đều chuẩn bị tâm lý nghênh đón thêm trắc trở mới, ai ngờ lần nàylại suôn sẻ lạ thường. Đến ngày chính thức đưa sính lễ, Mộ Trầm Hoằngthân khoác triều phục dẫn theo Tán lễ đại thần và thị vệ đến Cung phủ,còn mang theo sắc ngọc Thái tử phi. Về cơ bản có thể coi là ván đã đóngthuyền, sẽ không có biến cố gì nữa.
So với phụ thân đang mừng rỡ như điện của mình, Cung Khanh là tân nươngnhưng trong lòng lại không hoan hỉ nhiều. Thứ nhất nàng biết rõ Độc Côhoàng hậu không thích mình, chẳng qua chỉ là e ngại thiên ý nên mới miễn cưỡng cho mình tiến cung, có thể thấy sau này đối với bản thân cũng cónhững chỗ không tốt. Thứ hai có một tiểu cô như A Cửu, xưa nay nướcgiếng không phạm nước sông, bây giờ sống cùng nhau, nước giếng và nướcsông lẫn lộn, vì vậy có thể hình dung sẽ gặp phải rất nhiều tình huốngkhông thoải mái. Thứ ba Mộ Trầm Hoằng tương lai sẽ đăng cơ, hậu cung bangàn mỹ nữ, nàng phải ứng đối thế nào? Nghĩ đến những điều này, nàng cảm thấy đầu choáng mắt hoa, hơn nữa trong thẳm sâu trái tim nàng, còn cómột điều tiếc nuối chỉ mình nàng biết, đó là Duệ Vương. Có thể hắn chính là người đã cứu nàng vào đêm Nguyên Tiêu đó. Nếu không phải vì câu nóicủa Thuần Vu Thiên Mục, nàng giờ này có lẽ đã gả cho hắn rồi.
Thật đáng tiếc, mối nhân duyên ấy đã bị một câu nói của ông ta làm cho vụnvỡ. Nghĩ đến đây, trong lòng Cung Khanh bỗng cảm thấy rưng rưng, liệu có phải Mộ Trầm Hoằng đã ép Thuần Vu Thiên Mục nói như vậy? Nghĩ đến dungmạo như cười như không và đôi mắt thẳm sâu khó lường của hắn đã từng gửi nàng rất nhiều thông điệp, cả rõ ràng, cả mờ ám, nàng cảm thấy rất cókhả năng hắn đã làm như vậy.
Tháng chín đến rất nhanh, hồn kỳ càng ngày càng đến gần. Cung phu nhân đếmtừng ngày một, trong lòng thầm cầu khấn, hôn sự lần này nhất định phảithành.
Trước hôn lễ một ngày, Cung phu nhân cầm một thứ đồ lén lén lút lút đi vàokhuê phòng của nhi nữ, sau đó đóng cửa cài chặt then lại.
Cung Khanh nhìn thấy mẫu thân mình lấm la lấm lét mờ ám như thế, không khỏi nghi ngờ hỏi: “Mẫu thân, người định làm gì?”
“Nhi nữ, lại đây, ta có thứ này muốn cho con.”
Cung Khanh phì cười: “Tiền riêng hay là đồ quý gia truyền? Thần bí quá!”
“Ừm, xem như đồ quý giá gia truyền đi.” Cung phu nhân lấy từ trong ống tay áo ra một chiếc gương.
“Đây là…” Cung Khanh nhận lấy, không hiểu có gì đặc biệt.
“Con nhìn mặt sau.”
Cung Khanh lật mặt sau, vừa nhìn liền đỏ mặt, lại vội vàng lật lại.
“Khụ khụ, cái này là ngoại tổ mẫu của con cho ta.”
Cung phu nhân cầm gương, xoay mặt sau, chỉ vào những hình vẽ trên đó: “Conđừng e lệ, đây là đạo vợ chồng không có gì xấu xa, ai ai cũng thế.”
Cung Khanh xấu hổ không thể ngẩng đầu, Cung phu nhân đưa chiếc gương ratrước mặt nàng, chỉ vào một tư thế vẽ trên đấy: “Cái này con phải xemthật kỹ, đừng để đến lúc đó cái gì cũng không hiểu, lại hận mình khôngsớm chuẩn bị.”
“Mẫu thân!” Cung Khanh nũng nịu buông một câu, rồi lấy hai tay bịt kín khuôn mặt xinh xắn.
Cung phu nhân dúi gương vào tay Cung Khanh, nói: “Con nhớ xem cho kỹ, chuẩn bị trước dù sao vẫn hơn.”
Cung Khanh nhận lấy chiếc gương, đỏ mặt nhìn hai lượt, sau đó dạ một tiếng nhỏ như muỗi kêu.
Chớp mắt đã đến ngày cử hành hôn lễ, bốn vị phu nhân dẫn theo quan thị nữtrong cung tiến vào Cung phủ trước. Con đường từ hoàng cung dẫn đến Cung phủ đã được cấm vệ quân dọn dẹp sạch sẽ, dọc hai bên đường đều có người canh giữ. Tất cả cấm vệ quân đều mặc quân phục mới màu đỏ thẫm. Đến giờ lành đón dâu, Mộ Trầm Hoằng thân khoác lễ phục dập đầu bái lạy TuyênVăn đế và Độc Cô hoàng hậu trước, sau đó mới dẫn theo thị vệ, phù rể,Tán lễ đại thân cùng đoàn tùy tùng rầm rộ khí thế từ hoàng cung xuấtphát, nhằm hướng Cung phủ thẳng tiến.
Lúc này, Cung Khanh đã chuẩn bị sẵn sàng, lặng yên ngồi đợi tại khuê phòng. Nàng đội mũ phượng bằng vàng ròng có cửu huy tứ phượng, thân khoác lễphục bách điểu triều phượng, bên ngoài khoác khăn choàng thêu bằng chỉkim tuyến bồng bềnh rực rỡ như áng mây ngũ sắc.
Trân châu bảo thạch khảm trên mũ phượng nhiều vô số, còn áo cưới và khănchoàng vai được làm vô cùng tinh xảo, rực rỡ lấp lánh, làm nền cho khuôn mặt vốn đã đẹp như hoa như ngọc của Cung Khanh càng thêm sáng bừng tỏara bốn phía. Dung mạo của nàng vốn đã là tuyệt sắc giai nhân, mày khôngcần vẽ mà vẫn đen, môi không cần tô mà vẫn hồng, giờ đây lại kinh quamột lượt trang điểm tinh tế, vẻ đẹp ấy càng khiến người khác nhìn màkinh ngạc đến nỗi không chớp mắt được.
Cung phu nhân đưa mắt âm thầm nhìn ngắm nhi nữ của mình, trong lòng nửa vuimừng nửa lo lắng. Nhi nữ yêu quý dung mạo tuyệt đẹp như tiên nữ này, từhôm nay trở đi đã trở thành người của Mộ Trầm Hoằng, đúng là hời cho tên tiểu tử đó.
Thời khắc này Cung Khanh có chút căng thẳng là đương nhiên, không chỉ thế,nàng còn rất đói. Giờ đã sắp hoàng hôn, trong bữa sáng nàng chỉ dùng một chút điểm tâm, rồi từ đó đến giờ không được ăn thêm gì nữa, mà đến cảnước cũng không được uống, mọi người bắt nàng nhịn đói là bởi từ Cungphủ đến hoàng cung còn cả một đoạn đường, tránh khỏi trên đường lại muốn đi đại tiện.
Chiếc mũ phượng trên đầu nặng trịch đè xuống khiến cổ nàng đau mỏi, trongbụng lại đói meo, nàng thầm cầu khẩn cho Mộ Trầm Hoằng nhanh nhanh đến,chỉ có như vậy nàng mới được giải thoát khỏi cảnh này.
Cuối cùng bên tai cũng vang lên tiếng pháo, đoàn đón dâu long trọng đã tớibên ngoài cửa Cung gia, không lâu sau, tiếng nói cười vui vẻ rộn rãtruyền đến tận Tú lầu.
Mộ Trầm Hoằng dẫn theo một đoàn con em quý tộc trong triều và hơn mườibinh sĩ trẻ trung tuấn tú tạo thành một đoàn đón dâu, phù rể đi cạnhphía sau hắn, tất cả cùng nhau đồng thanh hô: “Thôi trang đi, thôi trang đi.”
Cung phu nhân ghé mắt nhìn qua cửa sổ, phát hiện trong đám phù rể của đoàn đón dâu có cả Thẩm Túy Thạch.
Đúng là nghiệp chướng, việc này chẳng phải là cầm dao đâm thẳng vào tim củaThẩm đại nhân sao, đây nhất định là chủ ý của A Cửu, khiến Thẩm đại nhân mở to mắt ra mà nhìn để trong lòng tắt hẳn hy vọng, thôi không tơ tưởng nữa. Cung phu nhân lặng lẽ thở dài.
Có người hô: “Thẩm trạng nguyên mau đọc thơ chúc mừng đi.”
Bảo Thẩm Túy Thạch đọc thơ chúc mừng, thật đúng là việc tồi tệ đau khổ nhất lúc này, xưa nay văn ý của hắn lúc nào cũng dồi dào, nhưng giờ này cóvắt óc cũng không nặn ra được một câu thơi nên hồn, trong lòng vì thếtrở nên bấn loạn. Mọi người cứ nhiệt tình cổ vũ, mà chẳng ai thấu hiểutrái tim hắn như đang bị bóp nghẹt, vỡ tan thành trăm mảnh.
Thẩm Túy Thạch ngẩng nhìn Tú lầu, chậm rãi đọc:
“Bản thị khuynh thành sắc
Hà tu son phấn ô
Lưu quang thốn kim nhật
Mạc vi sơ trang trì.”
(Nhan sắc khuynh thành
Cần gì điểm phấn
Ngày vàng trôi nhanh
Đừng nên chậm trễ)
Cung Khanh quạt tròn che mặt, nghe giọng Thẩm Túy Thạch lòng đầy tiếc nuối.Nếu không phải do A Cửu, hôm nay người nàng lấy có lẽ đã là hắn.
Cung Khanh được Triệu Quốc phu nhân và Ngụy Quốc phu nhân dìu đỡ, chầm chậm đi xuống Tú lầu.
Thảm đỏ trải từ bậc thềm Tú lầu đến tận cổng lớn Cung phủ. Trên thảm trảiđầy quả mừng, lạc, táo… Cung Khanh che mặt, bước đi thật chậm, đây làcon đường không thể quay lại, từ lúc này trở đi, nàng không còn là khuênữ nữa, nghĩ vậy bèn lưu luyến bịn rịn không nỡ rời xa, nhưng lại chẳngbiết phải làm thế nào. Tất cả đều không giống như những dự định củanàng, thậm chí còn trái ngược. Chân bước trên thảm đỏ, mắt nhìn về conđường dẫn đến hoàng cung trước mặt, nghĩ đến tương lai sắp phải đươngđầu, trong lòng nàng bao cảm xúc đan xen lẫn lộn.
Ngoài cổng lớn Cung phủ, Mộ Trầm Hoằng dẫn theo đoàn đón dâu long trọng đã chờ sẵn ở đó.
Theo tập tục cưới hỏi, con rể trước khi vào đón dâu, muốn bước qua cửa thìsẽ bị người nhà tân nương đánh cho một trận, sau đó mới có thể bước vàokhuê phòng mời tân nương ra, nhưng vị con rể này lại là thái tử điện hạ, cho nên đổi thành đứng ở ngoài cổng đợi tân nương đi ra, chứ không bước vào nhà để rồi bị đánh.
Cung Cẩm Lan nhìn nhi nữ, trong lòng vừa mừng vui vừa ngậm ngùi, nói: “Con vào đại nội, ngày đêm cẩn trọng, hiếu kính vâng lời.”
Cung Khanh bái biệt phụ mẫu, được dẫn đến trước kiệu phượng.
Mười sáu người nâng kiệu, nguy nga tráng lệ, ung dung hoa mỹ, trên những tua cờ thắm đỏ đính đầy những hạt trân châu.
Điển nghi cung nữ đứng ở trước kiệu, tay nâng khay vàng, bên trên đặt một miếng ngọc như ý.
Mộ Trầm Hoằng cầm miếng ngọc như ý lên, vén bước rèm che của kiệu phượng.
An Quốc phu nhân đỡ Cung Khanh lên kiệu.
Mặc dù gần trong gang tấc, nhưng Mộ Trầm Hoằng lại không thể nhìn được dung nhan của tân nương, gương mặt nàng đã bị một chiếc quạt tròn che kín.
Nhân lúc nàng khom lưng lên kiệu, hắn vốn định lén nhìn một cái, nhưng nàngdùng quạt che mặt kín như bưng, hắn chẳng tìm được khe hở nào mà ghétsát, tâm can ngứa ngáy, toàn thân bốc hỏa, hận không thể giằng cây quạtra khỏi tay nàng.
Màn kiệu buông xuống, Mộ Trầm Hoằng bước lên xe trong tiếng nhạc sôi động,đoàn đón dâu rầm rộ rời Cung phủ, đi về hướng hoàng cung.
Trong Đông cung đèn hoa rực rỡ, ánh sáng tỏa ra đến mười dặm, nhìn tựa nhưkhông có màn đêm. Chỗ nào cũng tràn đầy ánh sáng, sắc màu rực rỡ.
Trên cây treo đầy những đèn lồng đỏ thắm, còn ngoài hành lang lại treo toànnhững ngọn đèn bằng ngọc lưu ly, thảm đỏ trải dài từ ngoài cửa đến tậncung, hai bên thảm đỏ bày vô số những ngọn đèn hoa sen, kéo dài nở rộ.
Hoàng đế và hoàng hậu thân mặc lễ phục đợi ở chính điện, Mộ Trầm Hoằng vàCung Khanh hai người một trước một sau bước trên thảm đỏ tiến vào trong, hành lễ tam quỳ cửu khấu. Sau khi chủ hôn Tưởng Đồng Trinh nói lời chúc mừng xong, hoàng đế và hoàng hậu cùng nhau rời đi, đến cung Càn Minhphía trước, dự đại yến cùng quần thần.
Mấy mệnh phụ đến tham dự hôn lễ và các quý phu nhân đến chuẩn bị phòng hoa chúc liền vây chặt lấy tân nương cùng nàng bước vào.
Cung Khanh ngồi trên hỉ sạp, quạt tròn che mặt nên không thấy tình hình bêntrong, chỉ nghe thấy bên tai tiếng cười vui không ngớt.
Mọi người quây đầy trước hỉ sạp, chờ xem tân nương bỏ quạt che mặt xuống.
Giữa một phòng đầy những mệnh phụ phu nhân, chỉ có Mộ Trầm Hoằng làm nam tửduy nhất, hắn vốn đã có dung mạo hơn người, hôm nay trên người y phục mũ mão đều một màu đỏ tươi, nên nhìn càng thêm anh tuấn trác tuyệt, lạithêm vẻ mặt tươi cười rạng rỡ, thần thái nho nhã, tuấn mỹ vô song nên ai nhìn cũng thấy cuốn hút.
Các nữ nhân trong phòng bao gồm Giang Vương phi, Triệu Quốc phu nhân, NgụyQuốc phu nhân, Hàm Dương Hầu phu nhân, Trường Bình quận chúa, Thủ Dươngđại trưởng công chúa là những người thích xem quang cảnh náo nhiệt trong phòng hoa chúc nhất. Chỉ tiếc đây là phòng hoa chúc của thái tử điện hạ nên không thể ầm ĩ thái quá, bọn họ quây thành một vòng cười hỉ hả, chờ xem tân nương tử.
“Bỏ quạt đi, bỏ quạt đi, chúng thần đợi sốt ruột quá rồi!” Mấy vị mệnh phụ phu nhân lớn tuổi cười hớn hở hô to.
“Thái tử mau ngâm thơ đi.”
Một phần quan trọng của lễ hợp cẩn là màn gỡ quạt, sau khi gỡ quạt thì uống rượu giao bôi, xong thì xem như kết thúc buổi lễ.
Mộ Trầm Hoằng vừa cười vừa ngâm: “Tân phụ kiến hoa chúc, tu sắc thắng vânhà, vi quân khinh khước phiến, diễm khuynh tam xuân hoa.” (Cô dâu mớithấy hoa chúc, thẹn thùng sắc mặt ửng đỏ hơn cả ráng mây chiều, vì quânvương nhẹ nhàng bỏ quạt, sắc đẹp còn hơn cả hoa mua xuân tháng ba).
Mọi người vỗ tay hoan nghênh cười nói: “Tân nương bỏ quạt bỏ quạt.”
Nhưng, cái quạt to tròn trong tay tân nương không nhúc nhích chút nào, làm mọi người đều cười ồ.
“Thái tử lại ngâm một bài nữa đi.”
Mộ Trầm Hoằng cũng cười, ngừng một lát rồi nói: “Mi đại như viễn sơn, tiếu diệp tự triều hà, hoa hảo nguyệt viên dạ, đoàn phiến mạc tương yểm.”(Hai hàng lồng mày đen tuyền như núi xa, nụ cười lúm đồng tiền rạng rỡnhư ánh bình minh, trong đêm đoàn tụ sum vầy, quạt tròn đừng che mặt).
Chiếc quạt to tròn của tân nương vẫn như lần trước không hề nhúc nhích chútnào, mọi người lại được thêm một trận cười sảng khoái.
“Thái tử hôm nay kém quá.” Trưởng công chúa cậy là trưởng bối, hôm nay lại là ngày vui, liền nổi hứng trêu chọc Mộ Trầm Hoằng.
“Thái tử lòng như lửa đốt, nào có tâm tư mà làm thơ.”
“Đúng vậy, đúng vậy, nóng lòng muốn nhanh nhanh động phòng hoa chúc, nào có tâm tư làm thơ nhỉ?!”
Lập tức, trong phòng hoa chúc vang lên những tiếng cười giòn giã.
Mộ Trầm Hoằng đỏ mặt một cách khả nghi.
Vị thái tử điện hạ này xưa nay cao cao tại thượng, luôn xuất hiện trướcmắt mọi người với hình ảnh tao nhã lịch thiệp, lại thêm bẩm sinh đã cókhuôn mặt xuất trần thoát tục, cử chỉ thì thanh thoát dịu dàng, cao quýnhã nhặn. Chưa có ai từng nhìn thấy dáng vẻ quẫn bách của hắn, và thậtkhó mà thấy được cảnh hắn bị người khác trêu đùa, nên đúng là trong lòng vô cùng hả hê, như được mở rộng tâm mắt.
Cung Khanh trong lòng ôm mối lửa giận tích tụ suốt nửa năm, giờ đang cháybừng bừng, cuối cùng cũng đợi chờ được đến giây phút này, lòng thẩm nhủ, hôm nay nếu không bắt ngươi làm ra năm mươi bài thơ gỡ quạt, sao có thể giải tỏa được nỗi hận trong lòng ta.
Mộ Trầm Hoằng lại làm liên tiếp năm bài thơ nữa, nhưng Cung Khanh vẫn không chịu bỏ quạt xuống.
Mọi người cười vang trời, sắc mặt thái tử điện hạ càng lúc càng đáng yêu.Ai cũng cười ngật ngưỡng, bởi đều nhìn ra được, là tân nương tử cố ý làm khó cho thái tử điện hạ. Thật không ngờ thái tử cũng có lúc bị ngườikhác trêu đùa, ha ha. Thái tử đẹp như thần tiên kia ơi, xem ra đêm naytân nương rắp tâm cố ý muốn làm cho người bẽ mặt rồi.
Sau mười hai bài thơ, hỏa khí trong lòng Mộ Trầm Hoằng bốc lên, việc làmthơ không làm khó hắn được, nhưng đêm đẹp đáng giá nghìn vàng, sao bắthắn làm nhiều thơ vậy, lên giường làm có được không?
Vì vậy, thái tử hắng giọng, chậm rãi ngâm:
“Động phòng ánh hoa chúc, Đoàn phiến yếm hồn trang, Thượng Nguyên giải đăngmê, tịch tà hí minh châu.” (Động phòng ánh nến rọi, quạt tròn che dungnhan, Thượng Nguyên giải đó đèn, trừ tà nghịch trân châu).
Cung Khanh nghe được hai câu đầu, khóe miệng vẫn cong lên cười đắc ý, ngheđến câu thứ ba thì bất giác ngẩn người, và nghe đến câu thứ tư, thìchiếc quạt tròn trong tay nàng kìm không đặng thoắt cái đã mở ra.
Trước mắt là một khuôn mặt tuấn mĩ không ai sánh được, mặt mày thanh tú, mắt ẩn ý cười, giấu chút ranh mãnh.
Nàng nhìn thẳng vào mắt kẻ đối diện, trong lòng thảng thốt, chẳng lẽ là hắn?
Mọi người vui vẻ nói: “Bỏ quạt rồi, bỏ quạt rồi.”
“Đúng là tuyệt sắc giai nhân.”
Trưởng công chúa vỗ vỗ tay, ra hiệu cho mọi người im lặng, “Được rồi được rồi, uống rượu giao bôi đi.”
Bên tai Cung Khanh không còn nghe thấy những tiếng cười chọc ghẹo vui vẻnữa, trong mắt nàng giờ đây chỉ còn phản chiếu đôi mắt dịu dàng mangtheo ý cười láu lỉnh của Mộ Trầm Hoằng. Sao có thể chứ? Sao có thể làhắn? Tim nàng đập thình thịch, không biết là đang kinh ngạc lo lắng haymừng rỡ kích động. Nàng đối với người đó vẫn nhớ mãi không quên, giờngười đó lại xuất hiện giữa đêm động phòng hoa chúc, thật khiến nàng vừa mừng vừa sợ, nhưng người đó lại chính là Mộ Trầm Hoằng, khiến nàng cảmthấy khó bề tưởng tượng.
Trong lúc nàng đang ngẩn ra vì bất ngờ, thì Triệu Quốc phu nhân và An QuốcCông phu nhân đã bưng đến một khay vàng, trên khay đặt chén rượu hợp cẩn long phượng bằng ngọc.
Mộ Trầm Hoằng nhấc chén rượu lên, mỉm cười nhìn nàng.
Cung Khanh ngơ ngẩn như trong mộng, cũng nhấc chén rượu lên.
Nàng vẫn nhìn chăm chú vào đôi mắt hắn, cuối cùng cũng tìm ra đúng kiểu ánhmắt vừa ngầm ẩn ý cười vừa có nét ranh mãnh của người đã cứu mình đêmđó. Chính xác là hắn. Mộ Trầm Hoằng đang gần trong gang tấc ở trước mắtnàng đây và người đã cứu nàng đêm đó, cuối cùng cũng chỉ là một.
Nàng đã bị thân phận thái tử của hắn che mắt, nên chưa bao giờ nghĩ người đó lại là hắn, cho nên dù tiếp xúc với hắn rất nhiều lần, cũng không baogiờ suy nghĩ theo chiều hướng này, và cũng tuyệt đối chưa bao giờ nhìnthẳng vào đôi mắt thẳm sâu đó.
Giờ nghĩ lại, giọng điệu hài hước, ánh mắt ranh mãnh của người kia chẳng có chỗ nào không giống với dáng vẻ điệu bộ của Mộ Trầm Hoằng khi ở riêngcùng nàng. Tim nàng bỗng nhiên đập loạn xạ, lúc này không có thời gianđể nghĩ ngợi nhiều, chén rượu giao bôi đang ở trong tay, sau khi haingười cùng uống, mọi người có mặt trong phòng hoa chúc đều đồng thanhchúc tụng: “Lễ cưới của thái tử đã kết thúc tốt đẹp, ích miên cảnhphúc.”
Trưởng công chúa cười nói: “Thái tử chắc là sốt ruột lắm rồi, chúng ra đừng ở đây làm mất hứng nữa, mau mau đi thôi.”
Trong tiếng cười đùa vui vẻ, mọi người cùng tản đi, cung nữ cũng yên lặng lui ra, trong tẩm điện phút chốc trở nên tĩnh lặng, chỉ còn đôi nến longphượng chiếu sáng cho đôi tân lang tân nương. Phòng hoa chúc đang ồn àonáo nhiệt, giờ chỉ còn lại hai người, lập tức bầu không khí bỗng trở nên vô cùng ấm áp.
Mộ Trầm Hoằng khẽ mỉm cười hỏi: “Có phải là rất bất ngờ đúng không?”
Trong lòng Cung Khanh đã hoàn toàn tin, nhưng ngoài ngoài miệng vẫn ngoan cố nói: “Ta không tin.”
“Ta có tín vật.” Hắn xòe bàn tay ra, trong lòng bàn tay là một hạt trânchâu, đúng là hạt trân châu dùng làm khuy áo trên xiêm y của nàng đêmhôm đó.
Nàng cắn môi, không còn lời nào để nói, mặt càng lúc càng đỏ, mắt long lanhướt át như nước mùa xuân. Dáng vẻ này thật vô cùng khả ái, không gì sánh được.
“Ta biết nàng sẽ trở mặt mà.” Hắn cười đắc ý, đưa cánh tay ra trước mặtnàng, vén áo lên để lộ cổ tay, “Nàng xem, ở đây vẫn còn vết sẹo, là dochiếc kìm gắp than của tên Ba Tư đó làm bị bỏng.”
Cung Khanh cúi đầu nhìn, quả nhiên là trên cổ tay hắn có một vết sẹo mờ mờ.Đêm đó, đúng là tên Ba Tư kia có cầm một chiếc kìm gắp than trong tay.Nhân chứng vật chứng rành rành, đích xác là hắn rồi. Trong lòng nàng vừa mừng vừa lo, rồi lại âm thầm ảo não, tại sao không nói sớm, tại sao lại giấu giếm lâu như vậy, thật là đáng ghét.
Mộ Trầm Hoằng ngẩn người nhìn ngắm dung nhan e thẹn của nàng, đôi môi anhđào mọng đỏ, từ cơ thể nàng một làn hương thơm ngát thoang thoảng tỏalan, khiến trái tim hắn rung lên những xúc cảm mãnh liệt không tài nàokhống chế nổi.
Đột nhiên phía sau gáy nàng lạnh toát, thì ra hắn đã bỏ hạt trân châu vào trong cổ áo nàng.
“Ai da! Tín vật của ta…” Vừa nói, hắn vừa luồn tay vào cổ nàng lần mò tìmkiếm, nhưng hạt trân châu kia đã sớm trượt xuống phía dưới cơ thể nàng,còn bàn tay của hắn lại chẳng chút khách khí cứ sờ dọc sờ ngang bốn phía xung quanh, tìm kiếm rất “chăm chỉ”.
Cung Khanh biết rõ là hắn cố ý giả vờ tìm hạt trân châu, thực ra là đangtrêu chọc nàng, vừa xấu hổ vừa tức giận, nhưng lại không thể lẩn trốn,bị hắn ôm vào lòng, ăn đậu phụ chán chê, từ trên xuống dưới, từ sau ratrước, chỗ nào cũng bị hắn sờ qua một lượt, đương nhiên, vẫn không tìmthấy hạt trân châu kia.
Mộ Trầm Hoằng nheo mắt mỉm cười: “Cởi xiêm y ra để ta tìm.”
Nàng vừa xấu hổ vừa tức giận, vội vàng nói: “Không.”
“Vậy không được, nếu tín vật bị mất, nàng trở mặt thì sao?” Vừa nói, hắn vừa chẳng khách khí cởi bỏ lễ phục cưới của nàng, đương nhiên nàng cũngkhông ngoan ngoãn để hắn muốn làm gì thì làm mà tả che hữu chắn, nhưngđáng tiếc, nàng căn bản vốn không phải là đối thủ của hắn, trong nháymắt đã bị hắn lột sạch chỉ còn chừa lại một bộ nội y mỏng dính trênngười. Chiếc quần lót mỏng lanh màu trắng, chiếc yếm ngự trễ nãi đỏtươi, lớp da thịt mềm mại nõn nà, toàn bộ cảnh xuân thấp thoáng.
Trải qua một phen giãy giụa ngoan cố, Cung Khanh thấm mệt thở hổn hển, cuốicùng cũng sức cùng lực kiệt, gân cốt rã rời, nhất thời chợt nghĩ đến kếhoạch báo thù của mình trước đây, thật đúng là không biết tự lượng sức,đọ với kẻ luyện võ như hắn, đúng là chẳng khác nào lấy trứng chọi đá.
Hắn cũng thuận tay cởi luôn lễ phục của mình, nhẹ nhàng xuất trận.
Hai người kề cận nhau trong cảnh xiêm áo mỏng tang khiến nàng thẹn thùngxấu hổ, hắn liền vòng tay ôm nàng vào lòng, tỏ vẻ hung hăng cắn nhẹ lênmôi nàng nói: “Tiểu nha đầu, vừa rồi cố ý gây khó dễ không chịu bỏ quạtxuống, khiến mọi người cười ta, nàng nói xem giờ ta phải phạt nàng thếnào?”
Cung Khanh sẵn giọng: “Ai bảo chàng khiến ta suýt nữa thì không lấy đượcchồng, còn chen ngang phá hoại hôn sự đã định xong của ta.”
Mộ Trầm Hoằng lập tức cười vô tội để lộ hai lúm đồng tiền: “Nàng rõ rànglà có tướng mẫu nghi thiên hạ, điều này chính xác không sai.”
Đôi môi hồng nhỏ nhắn của nàng dẩu lên, cho dù không tin cũng không có cách nào cãi lại được. Không có chứng cứ, không có cách nào chất vấn thiêncơ.
Mộ Trầm Hoằng khẽ khàng đặt ngón tay lên đôi môi anh đào gợi cảm của nàng, cười nói: “Lại còn bắt ta làm đủ mười ba bài thờ mới chịu bỏ quạt, hãygiương mắt lên mà xem ta báo thù.”
“Chàng muốn thế nào?” Cung Khanh không ngờ rằng hắn sẽ trả đũa, nàng vốn đãchuẩn bị một kế hoạch báo thù kỹ càng tỉ mỉ để thi triền quyền cướctrong đêm tân hôn, nhưng kết quả lại bị mấy câu thơ của hắn làm đảo lộntất cả, nàng không thể lấy oán trả ân được.
Hắn nói với vẻ hung dữ: “Ta muốn cắn nàng mười ba cái.”
“Á, đừng.” Cung Khanh đưa tay che miệng hắn, không ngờ lại thành tự chuiđầu vào rọ, bàn tay thuôn dài nhỏ xinh bị hắn túm chặt, hằm hè nhìnnàng, làm điệu bộ cắn cho nàng một cái.
“Á…” Nàng không kìm chế được, nũng nịu kêu lên một tiếng.
Hắn láu lỉnh mút mút ngón tay trỏ của nàng đang ở trong miệng mình, rồi mới cười hì hì buông ra, nhìn nàng từ trên xuống dưới hỏi: “Tiếp theo làcắn ở đâu?”
“Đầu ngón chân.” Trong lúc gấp gáp, nàng đỏ mặt nói bừa.
“Được.” Không ngờ hắn làm thật, hắn quỳ xuống tháo đôi giày nàng đang đi ởchân, cầm lấy bàn chân thon nhỏ trắng mịn như ngọc của nàng đưa lên.
Tư thế này gợi cho nàng nhớ đến cảnh tượng ở trên xe ngựa bên Nguyệt hồ,hắn cũng đã cầm chân nàng như vậy, ánh mắt quét thẳng lên đùi nàng, liền sau đó, nàng nhớ đến một lần trước nữa, hắn dùng chiếc nhẫn ngọc mócrách váy của nàng, chạm vào đùi nàng, ngay lập tức, hận cũ hận mới bốcthẳng lên đỉnh đầu, trong vẻ xấu hổ ngượng ngùng còn có cả sự u buồn ảonão đan xen.
“Đêm đó chàng móc rách váy của ta, là cố ý đúng không?”
“Đêm đó không phải là ta cố ý, mà là gió đông đa tình, thổi tà váy mỏng của nàng móc vào nhẫn ta.”
“Thật không?”
“Thật.”
Nàng nũng nịu hừm một tiếng, nhưng vẫn không tin.
Hắn cười ha ha nói: “Ta là quân tử.”
“Đồ háo sắc.”
“Nếu là như vậy, ta sẽ không chịu có tiếng mà không có miếng.” Vừa nói, hắnvừa đưa bàn chân nhỏ nhắn của nàng lên, há to miệng ngoạm xuống.
“Đừng mà!” Nàng sợ hãi nhắm tịt hai mắt, nhưng lại cảm thấy trên mu bàn châncó một cảm giác mềm mềm, hơi ngứa ngáy, thì ra là hắn vừa hôn lên đó.
Nàng vừa xấu hổ vừa ngạc nhiên, hắn lại có thể hôn lên chân của nàng ư?
“Miếng tiếp theo sẽ cắn chỗ nào nhỉ?” Ánh mắt hắn lại trông nàng thăm dò, cố ý nhìn vào những chỗ không nên nhìn.
Nàng kéo vội chiếc chăn mỏng định quấn chặt lên người, ai ngờ động tác củahắn còn nhanh hơn gấp bội, chiếc chăn đó lập tức bị một cước đẩy ra, hắn nhào tới phủ lên người nàng, “Để ta làm chăn cho Khanh Khanh đượckhông?” Hắn vòng tay ôm lấy eo nàng, nâng lên, dán chặt vào cơ thể mình. Làn da thịt mềm mại trắng muốt như bông tuyết của nàng tỏa hương mêhoặc, quyến rũ lòng người.
Chiếc trướng bằng lạu đỏ đung đưa bồng bềnh như sóng xuân dập dềnh uốn lượn.Tiếng thở, tiếng rên, tiếng non nỏ như những giọt mưa xuân rớt xuốngcung đàn, lúc khoan lúc nhặt, du dương uyển chuyển, viên mãn căng tràn.
Sau một hồi mây mưa vần vũ, Mộ Trầm Hoằng hôn lên má nàng, dịu dàng hỏi: “Nàng đói không?”
Cung Khanh e thẹn đáp: “Đương nhiên đói.”
“Ta đã bảo Lý Vạn Phúc chuẩn bị đồ ăn, đợi ta gọi mọi người mang lên.”
Vừa nói, Mộ Trầm Hoằng vừa khoác áo gọi người đến. Sau đó lại bước vào trong hỉ trướng giúp Cung Khanh mặc xiêm y.
Lý Vạn Phúc đã dẫn người bước vào tẩm điện, lặng yên không một tiếng động bày ra một bàn đồ ăn.
Quản sự Đông cung dẫn theo vài cung nữ đi vào, cung nữ lấy hỉ khăn giao chongười đó, tất cả chăn gối nệm trải giường đều được thay mới.
Trong phòng tràn ngập bầu không khí ái tình ấm áp. Cung Khanh cảm thấy khôngthoải mái ngồi xuống bàn, cúi đầu ngượng ngùng mãi không thôi. Bọn họnhìn chăn ga gối ấy không biết sẽ nghĩ như thế nào…
Rất nhanh, cung nữ nội thị đều lui ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại hai người.
Tân nương dung mạo xinh đẹp, thẹn thùng mãi không thôi. Nàng chỉ mặc mộtchiếc áo ngủ rộng thùng thỉnh, càng lộ rõ phong tư yểu điệu, tha thiếtnhư thiên tiên. Nghĩ đến tấm thân ngọc ngà dưới lớp áo, Mộ Trầm Hoằnglại thấy thần hồn điên đảo, đưa tay nâng cằm nàng lên. Con ngươi trongmắt hắn đen tuyền sâu thẳm, khiến người khác không thể nào nhìn thấyđáy.
Nàng thấy bóng mình phản chiếu trong mắt hắn, đó đúng là dáng vẽ nũng nịuthẹn thùng vừa yếu đuối mỏng mang vừa đầy đặn phong tình sau lần đầuhưởng ơn mưa móc, liền ngượng ngùng không dám ngẩng mặt.
Lòng hắn tan chảy như dòng mật ngọt ngào. Đưa tay kéo nàng ngồi lên đùi, rồi vòng tay ôm lấy eo nàng, cắn nhè nhẹ mơn trớn trên đôi môi anh đào căng mọng của nàng, “Khanh Khanh… Khanh Khanh… Mỗi ngày ta đều thầm gọi tênnàng miên man như vậy, nàng có nghe thấy không?”
Nàng mỉm cười nói: “Chàng gọi thầm như vậy, thiếp làm sao nghe được. Hơnnữa…” Nàng đưa ánh mắt quyến rũ mỏng mảnh như tơ liếc xéo hắn: “Hơn nữa, lòng dạ chàng ngoằn ngoèo lắt léo, ai có thể đoán được tâm ý của chàngđây?”
“Nào có ngoằn ngoèo lắt léo đâu, rõ ràng là thẳng như ruột ngựa. Đêm Nguyêntiêu, nàng nói chắc như đinh đóng cột với Hướng Uyển Ngọc rằng tuyệt đối không gả cho thái tử. Vừa khéo trùng hợp ta đang ở ngay phòng bên cạnh, nghe được từng chữ rõ ràng, lúc đó trái tim ta như vụn vỡ.”
Nàng kinh ngạc: “Chàng nghe thấy sao?”
Hắn véo mũi nàng, hung tợn nói: “Không chịu gả cho ta thì ta bắt phải gả.”
“Chàng lấy thiếp là vì muốn cho hả cơn giận của chàng thôi?”
“Tất nhiên không phải.” Hắn lại cúi xuống đặt một nụ hôn lên đôi môi anh đào của nàng, cười cười không nói.
Nàng lại lườm hắn, tra hỏi: “Vậy là vì câu nói của Thuần Vu Thiên Mục nên chàng mới cưới thiếp?”
“Tất nhiên không phải.”
“Vậy tại sao?”
Mộ Trầm Hoằng chỉ cười.
“Nói mau.” Cung Khanh nổi giận, đưa tay véo hông hắn, đáng tiếc hắn luyện võ từ nhỏ, da thịt cứng rắn, véo liền hai cái nhưng chẳng ăn thua.
Hắn cầm tay nàng, cười khẽ: “Chờ nàng ăn no rồi nói được không?”
Ừm, cũng tốt, ăn no để có sức bức cung.
Đồ ăn được chế biến rất cầu kì, Cung Khanh không ăn nhiều, chỉ tâm tâmniệm niệm lát nữa phải bức cung để hắn thổ lộ hết chân tình của mình.
Hắn cũng chẳng có tâm trạng nào để ăn uống, chỉ tâm tâm niệm niệm lát nữasẽ làm thêm một lần… có lẽ thêm hai, ba hay năm lần càng tốt, chẳng qualà lo cho nàng lần đầu chịu ơn mưa móc, sợ rằng không chịu nổi.
Ăn xong, Lý Vạn Phúc dẫn người vào dọn bàn, lại thấp giọng nói: “Điện hạ, nước đã chuẩn bị xong.”
“Ừ, ngươi lui ra đi.” Cung nữ nội thị trong phòng lại lập tức lui ra ngoài hết.
“Có thể nói chưa?”
“Khi nàng lần đầu tiên tiến cung, ta đã thầm thương trộm nhớ nàng.”
“Hả? Là từ khi nào?”
“Là từ khi nàng còn bé, khoảng hai, ba tuổi gì đó, lúc đó gọi ta là ‘cái bàn’ ca ca. »
“Lâu như vậy sao?” Cung Khanh phì cười, chiếc miệng anh đào nhỏ nhắn cong lên như một vầng trăng non.
Mộ Trầm Hoằng đưa tay bẹo má nàng, cười nói: “Sau đó rốt cuộc cũng nóisõi, gọi thái tử ca ca trơn tru ngọt ngào như mật. Ta thích nhất nghenàng gọi mình là ca ca, nhưng đáng tiếc sau này lại không chịu gọi nhưvậy nữa, cứ thấy ta lại chạy trốn thật xa, vì sao vậy?”
“Lớn lên thì đương nhiên phải như thế, nam nữ thụ thụ bất thân.” Nàng cònnhớ là khoảng năm tám, chín tuổi, Cung phu nhân bảo nàng không được tìmthái tử nói chuyện hay chơi đùa nữa. Đến năm mười ba, mười bốn tuổi thìrất hạn chế đưa nàng tiến cung.
“Từ đó muốn gặp nàng thật khó làm sao, chỉ có thể nhìn nàng từ xa ở nhữngbữa tiệc trong cung, trong lòng ta ngứa ngáy khó chịu mà không biết phải làm thế nào. Vất vả lắm mới chờ được đến lúc nàng tuổi cập kê, nónglòng muốn cưới nàng, nàng lại khăng khăng đòi gả cho người khác, thậtđáng hận.”
Nói xong, liền cúi xuống hôn nàng một cái thật bạo lực.
Nàng vừa thẹn thùng vừa dí dỏm cười hỏi: “Chàng giận lắm sao?”
“Tất nhiên.”
“Chàng nói tiếp xem, thiếp hết lần này đến lần khác bị chàng…”
“Bị ta làm gì?”
Nàng ngượng ngùng nói: “Dù sao cũng là chàng bắt nạt thiếp.”
Hắn véo nhẹ mũi nàng, gằn giọng nói: “Là ai không chịu đồng ý gả cho ta?”
Nàng cười không nói.
Hắn kéo tay nàng: “Chúng ta đi tắm nhé, nước đã chuẩn bị xong rồi.”
“Chàng tắm trước đi.”
“Cùng tắm nhé, phòng tắm ở ngay phía sau.”
“Không, thiếp mới ăn xong, muốn chờ một lát. Chàng tắm trước đi.” Nàng lúngtúng sợ sệt đứng cách ra xa, dáng vẻ đề phòng, vạn phần dễ thương.
Hắn cười nói: “Vậy ta tắm trước.”
Rất nhanh, hắn vừa đi đã quay lại, trên người khoác chiếc áo choàng dài,giống như thần tiên thoáng cái đã xuất hiện, trên cơ thể còn phảng phấtmột mùi hương vô cùng đặc biệt quyến rũ, như hương thơm của hoa bội lan.
“Ta bế nàng đi.”
“Thiếp tự đi.” Cung Khanh vội né tránh vòng tay của hắn.
Đi tới phòng tắm đằng sau tẩm điện, Cung Khanh chợt đứng sững lại.
Quả nhiên là phong thái hoàng thất, Cung gia đã phú quý như vậy, nhưng phòng tắm cũng không thể xa xỉ tiện nghi đến thế này.
Bồn tắm được xây bằn đá cẩm thạch trắng, trên tường gắn một vòi nước, nướctừ chiếc vòi đó nhỏ giọt chảy xuống, tạo ra những làn khói trắng lượn lờ vấn vít, nước ở trong chiếc vòi ấy cứ chảy mãi không ngừng, rồi trànsang bên kia chảy đi, có lẽ đó là dòng nước thông lưu động.
Ở trong nước có vô số cánh hoa trôi nổi dập dềnh, giống như một biển hoa đang nở rộ.
Thì ra hương thơm trên người hắn bắt nguồn từ đây. Nàng không kìm chế đượchít một hơi thật dài, hương hoa thanh khiết khiến cơ thể nàng cảm thấynhẹ nhõm hơn rất nhiều. Nàng cởi chiếc áo khoác màu đỏ bên ngoài, bướcvào trong bồn, sóng gợn dập dờn, cánh hoa tản mát, lộ ra dưới đáy bồnrải một lớp đá cuội và đá vũ hoa.
Trong bồn tắm còn đặt một con hồng nhạn điêu khắc từ ngọc thạch, hai cánh mởrộng tạo thành một ghế nằm, nàng tựa lên lưng con hồng nhạn, cánh tayngọc đặt trên hai cánh hồng nhạn, thoải mái thở phào một hơi.
Chỗ bị sưng đỏ ở thân dưới được nước ấm bao phủ, cảm giác khó chịu dần dầnmất đi, hôm nay vốn đã cả ngày mệt mỏi, lại còn bị hắn bắt lăn qua lănlại ở trên giường lâu đến như vậy, giờ phút này được ngâm người trongnước nóng, mới thấy bản thân mình rất mệt mỏi, không khỏi càng thêm lười nhác.
Nàng nghiêng người gục trên lưng hồng nhạn, lười biếng chẳng buồn nhúc nhích chút nào, chỉ muốn cứ như vậy mà ngủ thiếp đi. Tuy thân thể vô cùng mệt mỏi, nhưng đầu óc lại thanh tỉnh vô cùng, bởi những điều nàng gặp hômnay thật sự quá ly kỳ. Đầu tiên là hắn vén bức màn bí mật về duyên phậnđêm Nguyên tiêu, tiếp theo là sự kích thích ân ái chưa từng trải nghiệm.
Hai hình ảnh ấy cứ quay đi quay lại trong tâm tưởng nàng, lẩn quất trongtrí óc, hình ảnh nào cũng kiều diễm ướt át, khiến nàng càng nghĩ đếncàng đỏ hồng hai má.
Ngâm mình trong nước một hồi lâu, nàng định đứng dậy, nhưng khi quay đầu lại, thì suýt nữa bật kêu lên.
Mộ Trầm Hoằng đang ngồi bên cạnh bồn tắm, hai tay chống cằm, mỉm cười nhìn nàng, giống như đang thưởng thức một bức tranh – là Xuân Cung họa.
Hắn đến từ khi nào, sao cả một tiếng động nhỏ cũng không có vậy?
Nàng hận không thể quay người lại ngồi thụp xuống bồn tắm, đáng tiếc là nước trong bồn tắm cũng rất nóng, nàn nằm một nửa người trên lưng con hồngnhạn, nên nước chỉ sâm sấp đến bộ ngực căng tròn, hai điểm nhũ hoa đỏthắm giấu dưới những cánh hoa, như ẩn như hiện.
May mà trên mặt nước rải đầy cánh hoa, nên cảnh xuân vẫn được che đi ítnhiều. Nàng thẹn thùng vô hạn, không dám nhúc nhích, âm thầm cầu khẩncánh hoa đừng tản ra, nếu không…
Hắn mỉm cười đứng lên, chậm rãi đi đến bên cạnh bồn tắm ngồi xổm xuống,đủng đỉnh thò tay cho xuống nước khoắng khoắng lên vài cái, lập tức cánh hoa liền tản ra.
Rõ ràng là hắn cố ý.
“Ngâm nước ấm có khỏe hơn không?” Hắn chỉ cách nàng trong gang tấc, nhìn nàng cười đắc ý.
Nàng đỏ mặt, bối rối dùng hai tay che ngực, bước một bước dài định lấy áomặc vào, nhưng đúng lúc tay nàng vừa thò ra hắn đột nhiên giơ tay, ômlấy vòng eo nhỏ của nàng, cuốn vào trong bồn tắm.
Vừa rơi xuống nước, nàng đã bị hắn ôm chặt trong lòng.
Hắn cười hả hê hỏi: “Khanh Khanh, nàng đã gặp cảnh uyên ương hí thủy chưa?”
“Chưa từng gặp.”
Da thịt nàng mướt mịn, trơn mượt như một dải lụa, nõn nà mềm mại như mỡ đông.
“Vẫn còn thiếu bảy chỗ ta chưa cắn.”
“Đừng.”
“Lần này cắn ở đâu đây?” Hắn nâng nàng đặt lên lưng hồng nhạn, hai tay vòng qua cơ thể nàng, vây hãm nàng dưới thân thể hắn.
Da thịt nàng mềm mại, bộ ngực ngọc ngà vẫn lưu một dấu hôn đỏ thẫm, lúc này nhìn càng thêm gợi cảm.
“Bên này đi.” Dứt lời, hắn ngoạm vào quả hồng, nhè nhẹ cắn một cái, CungKhanh vừa xấu hổ vừa ấm ức, đẩy đầu hắn ra, không cho hắn đặt môi xuống.
Hắn cười giữ lấy tay nàng, xoay nàng lại, đặt nàng lên hai cánh của conchim hồn nhạn, cả phần phía sau eo nổi lên trên mặt nước, vừa khéo đểtừng đợt cánh hoa dập dềnh xung quanh chỗ eo nàng.
Bờ mông nàng có
hai chỗ lõm nhỏ tròn tròn, vì căng thẳng nên nàng đã gồng mình lên, khiếnhai chỗ lõm ấy nhìn càng lộ rõ. Hắn không kìm chế được hôn liền hai cáilên chỗ ấy, thực là khiến người ta ngất ngây hơn cả mùi vị của hai lúmđồng tiền. Nàng vừa ngứa ngáy xấu hổ đến đỏ cả mặt mày, muốn quay ngườilại. Nhưng hắn lại bế nàng, khẽ cắn lên hai bờ mông trắng nõn ngọc ngà,rồi mới chịu buông tha cho nàng.
“Tốt lắm, báo thù xong rồi.”
Nàng nổi giận, xoay người lại giơ tay, khó khăn lắm mới đánh được một cáivào cánh tay hắn, nhưng đánh xong, chính nàng lại la lên một tiếng vìđau tay, bởi cơ bắp của hắn chắc nịch vì luyện võ từ nhỏ, vô cùng trángkiện.
Hắn khẽ cười một tiếng, dùng tay mình bọc lấy nấm đấm của nàng, đưa lên môi thổi thổi.
“Đau không?”
Nàng tức giận rút tay lại: “Không đau.”
“Không đau… vậy thêm lần nữa.”
Lúc này nàng mới hiểu, thì ra là hắn có dụng ý khác, liền lặp tức kêu la phản đối.
Thế nhưng nàng có trốn cũng không kịp nữa, ngay ở trên lưng hồng nhạn, trên cánh hồng nhạn, lại một phen uyên ương hí thủy, sóng xuân dập dềnh.
Sáng sớm ngày hôm sau, Lý Vạn Phúc ở bên ngoài điện cao giọng đánh thức hai người.
Mộ Trầm Hoằng là người có thói quen dậy sớm, nên vừa nghe tiếng đã lập tức tỉnh dậy, chỉ là Cung Khanh vẫn gối đầu lên cánh tay hắn, nên hắn không nỡ động đậy làm nàng tỉnh giấc.
Cung Khanh vì đêm qua quá mệt, nên ngủ rất say, sau khi bị tiếng gọi của LýVạn Phúc đánh thức, nàng mơ mơ màng màng mở bừng hai mắt, nhìn thấytrước mắt mình là một dung mạo vô cùng tuấn tú, đang mỉm cười nhìn âuyếm.
Nàng lập tức tỉnh hẳn, ý thức rõ đây không phải khuê phòng của mình, mà làtẩm cung của Đông cung thái tử, còn nàng, cũng không còn là tiểu thư của Cung gia, mà đã trở thành Đông cung thái tử phi. Cơn buồn ngủ lập tứcbay biến, khiến nàng tỉnh táo hoàn toàn.
Hắn đi đến chỗ để xiêm y của nàn lấy một bộ mới tinh, rồi đêm đến trước giường.
“Có muốn… phu quân mặc cho nàng không?”
“Không.”
Mộ Trầm Hoằng mỉm cười đi ra khỏi hỷ trướng trước, Lý Vạn Phúc dẫn theohai nội thị đi vào, dâng triều phục cho thái tử, hầu hạ thái tử mặc yphục, lúc này, Cung Khanh cũng đã mặc xong nội y, người cai quản mọiviệc trong cung dẫn theo hai cung nữ đi vào giúp nàng mặc xiêm y, chảiđầu búi tóc.
Sau khi hai người rửa mặt xong, cùng nhau đi bái kiến hoàng đế và hoàng hậu.
Quản sự trong cung hoàng hậu đã sắp xếp mọi việc ổn thỏa. Tuyên Văn đế vàĐộc Cô hoàng hậu mặc lễ phục chỉnh tề ngồi ở trên cao, đợi tân nương đến làm lễ ra mắt.
Sau nghi lễ tam quỳ cửu khấu, Cung Khanh đứng dậy, nhận từ tay cung nữ mộtđĩa táo cung kính dâng lên Tuyên Văn đế, rồi lại cung kính dâng lên ĐộcCô hoàng hậu.
Tuyên Văn đế và Độc Cô hoàng hậu lần lượt ban hai phần quà làm lễ vật chúcmừng tân hôn, rồi sai người đưa đến Đông cung, sau đó lại lần lượt bancho một thanh ngọc như ý và một cặp hòa hợp nhị tiên điêu khắc từ ngọc,ngụ ý phu thê hòa mỹ, vạn sự như ý.
Làm lễ xong, Cung Khanh và Mộ Trầm Hoằng cùng an tọa.
Tuyên Văn đế mỉm cười nhìn tân nương, rồi quay sang nói với Độc Cô hoàng hậu: “Nhìn giai nhi giai phụ, trẫm thấy rất yên lòng.”
Độc Cô hoàng hậu miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, quay sang gật đầu ra hiệu với A Cửu.
Giờ phút A Cửu sợ nhất đã đến, người từng bị nàng ta bắt nạt ức hiếp vô sốlần, giờ đã trở thành tẩu tử của chính mình, đương nhiên nàng ta sẽ phải hành lễ với người đó.
Trong lòng nàng ta khó chịu vô cùng, nhưng trước mặt hoàng đế và hoàng hậu,đặc biệt là ánh mắt thâm thúy mà mơ hồ lộ ra sự uy hiếp lạnh người củaMộ Trầm Hoằng, nàng ta đành phải bấm bụng mà làm, miễn cưỡng đứng dậythi lễ: “A Cửu bái kiến tẩu tử.”
Cung Khanh đứng dậy đáp lễ, rất thỏa đáng chừng mực rồi lại đoan trang ngồixuống, khẽ nở nụ cười khoe chiếc lúm đồng tiền xinh đẹp rung động lòngngười nhưng ngầm có ý biểu lộ sự xa cách lãnh đạm.
A Cửu tức giận, hai hàm răng nghiến chặt, người mà nàng ta vốn ghét cayghét đắng, giờ lại nghiễm nhiên trở thành tẩu tử của mình, ngày nào cũng phải đối mặt.
Đối với Cung Khanh mà nói, nàng cũng có cảm giác như vậy, người mà mìnhghét nhất, lại trở thành tiểu cô. Trước đây, khi cần tránh thì nàng sẽtránh, còn giờ muốn tránh cũng không được, nàng đành phải lựa theo đó để điều chỉnh ứng phó, người không phạm ta ta không phạm người, nếu ngườiphạm ta, thì hãy cứ thử xem.
Theo lệ, Độc Cô hoàng hậu nói với Cung Khanh về một số quy tắc trật tự trong cung, thật ra những điều này lúc được chuẩn bị gả vào Đông cung nàng đã biết. Sau khi nói xong, bà ta hỏi: “Giờ thìn đã đến chưa? Đừng để chậmtrễ việc yết miếu.”
Mộ Trầm Hoằng liền cùng Cung Khanh cáo từ, đi ra thái miếu.
Độc Cô hoàng hậu nhìn theo bóng nhi tức tử phụ, không thể không công nhận,có tìm khắp kinh thành cũng không có ai xứng với thái tử hơn Cung Khanh, chỉ tiếc rằng nàng ấy lại là nhi nữ của Hướng Thanh Thư, vừa nhìn thấyCung Khanh, là bà không kìm chế được mà liên tưởng ngay đến mẫu thânHướng Thanh Thư của nàng.
Bản thân bà đã như vậy, thử hỏi Tuyên Văn đế trượng phu bên cạnh bà làm sao tránh khỏi? Cái kiểu nhìn con nhớ mẹ này thật sự khiến Độc Cô hoàng hậu đau nhói tâm can.
Cung Khanh cũng chỉ mong sao được sớm cáo lui, nàng không muốn nhìn thấygương mặt lạnh như băng tuyết của bà bà và gương mặt nhăn nhó như đậuphụ thối của A Cửu.
Sau khi bái yết ở thái miếu xong, trở lại Đông cung, Mộ Trầm Hoằng liềngiục nàng đi ngủ bù. Trong lòng nàng cảm thấy ấm áp, phu quân của mìnhđúng là trang nam tử chu đáo, biết quan tâm chăm sóc người khác.
Nàng liền ngủ một giấc thật sâu, đến tận hoàng hôn.
Mộ Trầm Hoằng ngậm lấy môi nàng, day day cắn cắn hồi lâu mới đánh thức được nàng dậy.
“Phải đi dùng bữa tối cùng phụ hoàng mẫu hậu rồi.”
Cung Khanh nhìn sắc trời, hoảng hốt ngồi bật dậy, vội vàng xuống giường.
“Không cần vội.”
Khi hai người đến Tiêu phòng điện, Tuyên Văn đế vẫn chưa đến, ngoài A Cửuvà Độc Cô hoàng hậu, không ngờ Triệu Quốc phu nhân và Tiết Giai cũngđang ở đấy.
Cung Khanh nhớ đến chuyện bên Nguyệt hồ ngày hôm đó, chút thiện cảm đối vớiTiết Giai còn sót lại lập tức tan biến sạch. Tiểu nữ tử nhìn bề ngoài dễ thương đơn thuần này quả nhiên là ví dụ điển hình cho câu nội ngoại bất nhất.
Mộ Trầm Hoằng cầm tay nàng đến ngồi bên cạnh và Độc Cô hoàng hậu.
Tiết Giai mỉm cười nói: “Cung tỷ tỷ làm thái tử phi càng thêm xinh đẹp rạng rỡ.”
Triệu Quốc phu nhân cũng tiếp lời nhi nữ tán tụng thêm mấy câu.
Độc Cô hoàng hậu chỉ cười nhạt, không tỏ rõ ý kiến.
Không lâu sau, Tuyên Văn đế đến, bắt đầu dùng bữa.
Gia yến trong cung xưa nay cũng rất tinh xảo phức tạp, có hơn hai mươi mónmặn món chay mỗi loại. Cung Khanh phát hiện Tuyên Văn đế thích những món như gan ngỗng, thịt hươu nai… những món này có mùi vị đậm đà, còn ĐộcCô hoàng hậu lại ăn uống thanh đạm, chắc là sợ béo.
Dùng bữa xong rồi, Triệu Quốc phu nhân lưu lại chuyện trò cùng Độc Cô hoàng hậu.
Tuyên Văn đế quay lại ngự thư phòng.
Mộ Trầm Hoằng liền cầm tay Cung Khanh cáo lui ra về.
Sắc trời đã tối, Lý Vạn Phúc cầm đèn đi trước, sáu nội thị đi theo với cựly vừa đủ, không ai nói gì, người trong cung ai cũng tu luyện được bảnlĩnh giả làm bức tường, thứ không nên nhìn thì không thấy, thứ không nên nghe thì không nghe được.
Hắn dắt tay nàng, chầm chậm bước đi.
Trăng đã lên, đèn trong cung đã thắp. Từ xa đến gần đều là những ánh đèn vàng sáng tỏ, bàn tay nàng đang nằm yên trong lòng bàn tay ấm áp của hắn,khiến nàng cảm thấy thật bình an.
Cuộc sống trong cung dễ chịu hơn so với tưởng tượng của nàng, nhưng chẳngqua vì là tân hôn nên cuộc sống cũng vừa mới bắt đầu, thời gian tới nhất định sẽ không ngọt ngào suôn sẻ thế này.
Nghĩ đến tương lai, trong lòng nàng lại mơ hồ buồn. Nhưng xe tới trước núi tất có đường, binh đến tướng chặn, nước đến đắp đê.
Ngày hôm sau lại phải dậy sớm, đến Càn Minh cung tiếp nhận bái kiến của bách quan và các mệnh phụ.
Bận rộn suốt mấy ngày, khắp xương sống thắt lưng của Cung Khanh đau nhức.Mộ Trầm Hoằng cũng mệt nhọc cực khổ như vậy, nhưng hắn vẫn luôn tỏ raphong thần tuấn lãng, anh tuấn oai phong, đặc biệt đến tối càng hăng hái nhanh nhẹn gấp trăm lần. Điều này khiến Cung Khanh không thể không bộiphục, người luyện võ đúng là tinh lực dồi dào.
Lúc bách quan bái kiến, có hai người khổ sở trong lòng. Một là Thẩm TúyThạch, một là Mộ Chiêu Luật. Nhạc Lỗi căn bản không hề biết bản thânmình cũng suýt được lựa chọn, nên chẳng có gì tiếc nuối, mà kẻ tiếc nuối nhất chính là Mộ Chiêu Luật.
Hắn không kìm chế được nhìn về phía tân nương thái tử phi. Mấy tháng khônggặp, nàng càng thêm xinh đẹp rạng rỡ, thân khoác triều phục nhìn ungdung quý phái. Nàng ngự tọa bên trên, vẻ xinh đẹp lộng lẫy tỏa ra bốnphía, khiến người khác không dám xem lâu.
Mộ Trầm Hoằng đưa mắt nhìn quần thần trong điện, lòng thầm than thở mộtphen. Vài năm gần đây, thấy Cung Khanh ngày càng gần tuổi cập kê, nênhắn cũng đặc biệt để ý đến động tĩnh của Cung phủ, người nào đã từng đến Cung phủ đề cập chuyện hôn nhân hắn đều biết tường tận, ví dụ như contrai Thái Thường Tự Khanh, con trai Binh Bộ Thị Lang, Đường Đệ của VệQuốc Công, cháu ngoại của Tương Dương Hầu… đều từng đến Cung gia cầuhôn. Ngoài ra, Tả Vệ Tướng quân Nhạc Lỗi cũng đã từng là người được đềnghị chọn làm con rể, Độc Cô Đạc là người theo đuổi, Thẩm Túy Thạch làngười thầm mến, Duệ Vương là vị hôn phu tiền nhiệm.
Vừa nghĩ đến số đào hoa của nàng có bao người theo đuổi trong mấy năm qua,thái tử điện hạ tự cho rằng mình là người có lòng dạ không ích kỉ hẹphòi, khoan dung độ lượng, giờ đây trong lòng không nhịn được cũng gợnchút ghen tuông.
Hừm, tối nay nhất định phải bắt nàng đền bù cho nỗi đau lòng này.
Sau khi bách quan bái kiến, đến lượt các mệnh phụ.
Lúc mọi việc kết thúc, Mộ Trầm Hoằng cố ý để Cung phu nhân lưu lại một lát cho Cung Khanh gặp mặt.
Cung phu nhân thầm nghĩ: “Con rể này quả nhiên là người quan tâm chu đáo.”
Thông thường nhạc mẫu nhìn con rể đều là càng nhìn càng ưng, Cung phu nhânvốn là người rất trọng hình thức, gặp được chàng rể là thái tử điện hạdiện mạo như tiên, anh tuấn phong lưu, độc nhất vô nhị, đương nhiên làvô cùng hài lòng.
Cung Khanh nhìn mẫu thân, hốc mắt đỏ hoe. Dù mới chỉ hai ngày không gặp,nhưng cảm giác như đã xa cách lâu lắm rồi, từ giờ trở đi không còn đượcnuông chiều nhõng nhẽo giống như xưa nữa, không biết bao lâu mới có thểđược gặp mặt mẫu thân một lần.
Cung phu nhân lại không buồn như thế, ngầm quan sát nhi nữ rất tỉ mỉ, thấyCung Khanh khí sắc kiều diễm, mắt ướt môi hồng, cũng cảm thấy yên tâm.
Độc Cô hoàng hậu tuy không thích Cung Khanh, nhưng có câu nói của Thuần VuThiên Mục tất sẽ không gây khó dễ cho nàng quá. Có thân phận là thái tửphi, A Cửu cũng phải kìm chế bản thân vài phần, chí ít cũng không dámmuốn làm gì thì làm như trước đây. Hơn nữa, quan sát lúc Mộ Trầm Hoằngnói chuyện với Cung Khanh, ánh mắt ẩn tình trìu mến, giọng điệu ôn tồnmềm mại, cho thấy đôi vợ chồng son rất hòa hợp, lòng càng an tâm hơn,chỉ cần có hắn che chở thì tất cả đều ổn thỏa.
Sau khi Cung phu nhân rời đi, Cung Khanh dẫn theo thị nữ quay về Đông cung, không may trong ngự hoa viên lại chạm mặt A Cửu và Tiết Giai.
Tiết Giai mỉm cười bước lên trước kiến lễ, còn A Cửu thì ngó lơ không chút động tĩnh, giả vờ như không nhìn thấy.
Cung Khanh cũng không tính toán với nàng ta, mỉm cười đáp lễ rồi dẫn theo Vân Hủy, Vân Diệp và mấy thị nữ rời đi.
A Cửu nhìn theo bóng nàng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi xem nàng ta bây giờ đắc ý chưa, ỷ mình đã là thái tử phi, nên đối với ta cũng vênhváo lên mặt.”
Tiết Giai cười nói: “Nàng ta khiến công chúa không hài lòng, công chúa cũngđừng để cho nàng ta việc gì cũng như ý. Mấy hôm trước có người tặng chonhị ca của thần hai mỹ nữ Cao Ly nhan sắc xinh đẹp. Nhị tẩu không bằnglòng, làm ầm ĩ lên mấy ngày, rồi nằng nặc đòi đuổi hai mỹ nữ Cao Ly xinh đẹp đó đi. Chi bằng công chúa đưa về, tặng cho Đông cung.”
“Hai nữ tử Cao Ly đó có xinh đẹp bằng Cung Khanh không?” Mặc dù A Cửu khôngthích Cung Khanh, nhưng không thể không thừa nhận, khắp kinh thành này,có tìm cũng không ra một nữ tử có nhan sắc vượt qua Cung Khanh nàng.
Tiết Giai cười nói: “Nhan sắc tuy không bằng, nhưng lại hơn ở chỗ mới mẻ,cho dù có là thần tiên, nhìn mãi cũng cảm thấy nhạt nhẽo, muốn thay đổikhẩu vị. Huống hồ, đây lại là nữ tử dị vực, được một phen nếm thử mùi vị dịu dàng phục tùng khác hẳn.”
“Nói cũng đúng. Vậy ngươi mang hai nữ tử kia đến.”
Tiết Giai gật đầu cười.
Ngày hôm sau, hai nữ tử Cao Ly đó quả nhiên được Tiết Giai đưa vào Dục Tú cung.
A Cửu cẩn thận đánh giá hai thiếu nữ, đúng là so với thiếu nữ kinh thànhchẳng giống chút nào. Quần áo phục sức, da thịt thần tình đều mang vẻdân dã như hoa dại cỏ thơm chốn thôn quê, hơn ở chỗ mới mẻ.
“Ngươi tên là gì?”
“Bẩm công chúa, nô tỳ tên Dung Xuân, đây là muội muội của nô tỳ, tên DungThu.” Giọng kinh thành của nữ tử đó vẫn còn chưa chuẩn, mang theo chútâm uốn lưỡi, nhưng khi nghe lại rất mềm mại mượt mà, vô cùng thuận tai.
A Cửu cười cười, sai nữ quan cai quản mọi việc của Dục Tú cung là TrầmHương: “Đưa hai người này đến Đông cung, nói là công chúa chúc mừnghoàng huynh.”
An phu nhân đã bị trục xuất, vị Trầm Hương nữ quan này là quản sự mới của Dục Tú cung.
Trầm Hương cung kính thấp giọng đáp vâng, dẫn theo hai nữ tử Cao Ly đến Đông cung.
Mộ Trầm Hoằng đã đến Cần Chính điện, Cung Khanh đang chuẩn bị lễ vật lạimặt. Nghe báo có người của Dục Tú cung đến, nàng liền dừng tay, nói vớiVân Diệp: “Mời vào.”
Trầm Hương sau khi kiến lễ thì đứng thẳng dậy, thấy thái tử phi đang mặc một bộ váy mười hai nếp gấp, dùng màu hồng phấn và màu xanh lục phối vớinhau, đúng là một sự phối màu can đảm, vừa thu hút ánh nhìn của ngườikhác, cũng vừa khiến người khác nhìn mà rung động trong lòng.
Hồng phấn và xanh lục là hai màu vô cùng kiều diễm tươi đẹp nhưng cũng rấtdễ bị lộ ra dục khí, nhưng giữa những nếp gấp váy của Cung Khanh đangmặc lại sử dụng hai màu sắc nổi bật này để tôn nhau lên.
Cũng chỉ có Cung Khanh tuyệt sắc chim sa cá lặn mới có thể mặc bộ xiêm y đó, không chút thô tục, mà nhìn còn vô cùng lộng lẫy.
Một áo choàng bằng sa tanh trắng, nhìn sinh động như nước chảy mây trôi hờhững buông từ bờ vai bạch ngọc xuống kéo dài trên nền lát đá sen xanh,vị thái tử phi đang ở trước mặt này, nhìn như tiên nữ trên chín tầngmây, khiến người khác không thể dời mắt, so với thái tử phi, hai nữ tửCao Ly quả thực vô cùng ảm đạm như sắp chìm xuống bụi trần.
Trầm Hương thầm nghĩ: Công chúa tặng mỹ nhân cho thái tử thật là một nước cờ dở tệ. Dù có muốn tặng cũng nên tìm người nào dung mạo tuyệt thế, haingười này so với thái tử phi thật như mắt cá sánh với minh châu, thái tử điện hạ có thể nuốt được mới là lạ.
Cung Khanh nghe Trầm Hương nói xong đưa mắt nhìn hai nữ tử từ Cao Ly đứngsau mặt không đổi sắc cười nhạt, dịu dàng nói: “Đa tạ ý tốt của côngchúa.”
Trầm Hương quay về Dục Tú cung, thuật lại y nguyên lời của Cung Khanh cho ACửu nghe. A Cửu cười đắc ý, dự định sau bữa tối sẽ đến Đông cung xemkịch.
Trầm Hương đi rồi, Cung Khanh nhìn hai nữ tử Cao Ly trước mắt, yên lặng thởdài. Điệu bộ của A Cửu vẫn chẳng thay đổi chút nào, quân tử báo thù mười năm chưa muộn từ xưa đến nay không phải là phong cách của nàng ta, phàm là có thù tất báo ngay, nhưng cách báo thù lại chẳng như kẻ chi, chẳngkiêng nể e dè. Thủ đoạn hành sự này, cũng chỉ nàng ta mới dám làm, bởivì nàng ta là công chúa duy nhất, từ lúc sinh ra đã không phải kiêng dèai, ngoại trừ phụ hoàng mẫu hậu ở bên trên, vì thế đã tạo cho nàng tabản tính coi trời bằng vung, muốn gì làm nấy. Nhưng so với nàng ta, thật ra Tiết Giai còn đáng sợ hơn nhiều, loại người bên ngoài xinh đẹp lương thiện, nhưng trong bụng lại tiểu nhân hắc ám, khiến người khác khó lòng phòng bị.
Mộ Trầm Hoằng từ Cần Chính điện quay về, thấy tân nương kiều mị đang dùnghai tay trắng bóng nuột nà như bạch ngọc chống cằm suy nghĩ đăm chiêu,liền lặng lẽ tiến lại, bất thình lình ôm lấy nàng.
“Ai da, dọa người ta giật cả mình.” Cung Khanh hờn dỗi ngoái đầu nhìn lại.
“Nàng đang nghĩ gì mà thần người ra vậy.”
“Đang nghĩ đến Thẩm đại nhân.”
Mộ Trầm Hoằng vừa nghe, nụ cười như bị đông cứng.
Chuyện Cung phu nhân dự định chọn Thẩm Túy Thạch làm rể hắn đã biết rất rõràng. Chuyện giữa Cung Khanh và Thẩm Túy Thạch vài năm trước có một ântình hắn càng biết rõ hơn. Tuy giữa hai người bọn họ không có gì, nhưngvừa nghĩ tới dung mạo tài hoa xuất chúng của Thẩm Túy Thạch và tấm chântình quý giá mà hắn dành cho Cung Khanh, thì thái tử không kìm chế được, sự ghen tuông bỗng trỗi dậy trong lòng.
Cung Khanh vờ như không nhận ra gương mặt đang vô cùng đau khổ vì kìm nén sự ghen tuông trong lòng của hắn, cố ý hỏi một câu rất quan tâm: “Thẩm đại nhân dạo này có khỏe không?”
“Tại sao nàng đột nhiên lại nghĩ đến hắn?” Mộ Trầm Hoằng cảm thấy trong ánh mắt và giọng nói của mình đều cay cay.
“Bởi vì hôm nay công chúa phái người đến, thiếp liền nghĩ tới Thẩm đại nhân.”
Mộ Trầm Hoằng vừa nghe đến A Cửu thì đầu mày chau lại: “A Cửu đến làm gì?”
“Phái người mang quà mừng đến tặng.”
Mộ Trầm Hoằng à một tiếng không hỏi là quà gì, bởi vì hắn căn bản khôngquan tâm đến lễ vật được tặng, điều hắn quan tâm là tại sao trong lòngmỹ nhân lại nhớ đến Thẩm đại nhân.
“Phu quân không muốn biết là quà mừng gì sao?”
“Quà mừng gì?”
Cung Khanh nhìn Vân Diệp gật đầu: “Mang quà mừng lên đây.”
Chỉ chốc lát, hai vị mỹ nhân Cao Ly đã được dẫn đến trước mặt Mộ Trầm Hoằng.
Mộ Trầm Hoằng vừa nhìn đã hiểu ngay có chuyện gì xảy ra, mấy năm gần đâykiểu “quà mừng” này hắn được tặng không ít, chỉ có điều đều cho lui vềđường cũ, chưa bao giờ giữ lại.
Cung Khanh cười cười nhìn hắn: “Điện hạ, đây chính là quà mừng của công chúa muội muội.”
Mộ Trầm Hoằng vô cùng lúng túng, đành nhoẻn miệng cười trừ.
Còn Cung Khanh lại nở nụ cười vô cùng tươi tắn xinh đẹp, dịu dàng hỏi: “Điện hạ có thích không?”
Mộ Trầm Hoằng quẫn bách đưa tay xoa xoa chóp mũi, thấp giọng nói: “A Cửu thật càn quấy.”
Cung Khanh cười nói: “Nếu điện hạ thích, thiếp sẽ đích thân đưa bọn họ vàthư phòng, để mỗi ngày điện hạ vất vả phê duyệt tấu chương, có thể nhìnngắm mỹ nhân, nuôi dưỡng đôi mắt, thư giãn tinh thần.”
Mộ Trầm Hoằng vội nói: “Không cần, không cần. Đưa hai người này trả lại cho A Cửu.”
Cung Khanh chớp chớp đôi mắt ướt, “Điện hạ thật sự không muốn sao?”
“Tất nhiên.”
Cung Khanh thản nhiên cười: “Là công chúa có ý tốt, đã mang người đến tặngsao tiện trả về, chi bằng để thiếp gửi tặng người khác, điện hạ thấysao?”
“Chuyện nhân sự trong Đông cung nàng một mình tự quản, không cần hỏi ta.”
Cung Khanh cười cười, quay sang nhìn hai vị mỹ nhân, đang định lên tiếng, thì nội thị báo có A Cửu công chúa đến.
Cung Khanh tự nhủ, đến thật đúng lúc.
A Cửu đi vào, liếc mắt liền thầy hai vị mỹ nhân Cao Ly đang tươi cườiđứng trước mặt Mộ Trầm Hoằng, nàng ta nhìn Cung Khanh với vẻ khiêukhích, Cung Khanh đưa mắt nhìn lại mỉm cười, trong ánh mắt không hề cóchút tức giận, vẻ mặt bình thản, sóng mắt ôn nhu.
A Cửu cảm thấy rất kì lạ, trên đời này rốt cuộc lại có nữ nhân không biết ghen sao? Lẽ nào cô ta không phải nữ nhân?
“Hoàng huynh, quà mừng này huynh có thích không?”
Mộ Trầm Hoằng đầu mày nhíu chặt, nói: “Muội dẫn về đi.” Đúng là muội tửchi lo thiên hạ không loạn, khiến người khác phải đau đầu.
“Quà mừng đã tặng rồi có lý nào lại mang về chứ? Hoàng huynh cứ giữ lại đi,hai tỷ muội này nhảy múa những điệu Cao Ly rất tuyệt, lại còn biết nấucả các món ăn Cao Ly nữa đấy.”
Cung Khanh cười nói: “Quà mừng này của công chúa thực khiến người khác rấthứng thú, chỉ tiếc là bên cạnh điện hạ đã có rất nhiều kẻ hầu người hạ,hơn nữa phụ hoàng mẫu hậu đều luôn đề xuất phải cần kiệm, Đông cung cũng không tiện nuôi dưỡng nhiều người phô trương lãng phí. Nếu công chúakhông muốn lấy lại quà mừng, hai vị mỹ nhân này, ta sẽ truyền tặng choThẩm đại nhân là được.”
A Cửu vừa nghe, mặt liền biến sắc.
Cung Khanh mỉm cười nói: “Thẩm đại nhân một thân một mình sống ở kinh thành, lại chưa thành gia thất, người hầu trong phủ khó mà chăm sóc đại nhânđược chu đáo, chi bằng đưa hai mỹ nhân này đến để tiện đêm ngày chămsóc. Công chúa thấy thế nào?”
Mộ Trầm Hoằng hơi nhíu mày, cười thầm trong bụng, nha đầu này đúng là giỏi lấy gậy ông đập lưng ông.
A Cửu tức giận nghiến chặt răng, cả giận nói: “Chuyện trong phủ của Thẩm đại nhân không phiền tỷ quan tâm.”
Cung Khanh cười dịu dàng: “Vậy chuyện của Đông cung, cũng không cần công chúa phải nhọc lòng.”
A Cửu bị chẹn họng tức không nói nên lời, quay người oán hận nói với Trầm Hương: “Mang người về.”
Trầm Hương vội đưa mắt ra dấu cho hai vị mỹ nhân Cao Ly kia, A Cửu tức giận hầm hầm dẫn người rời đi.
Mộ Trầm Hoằng cười hà hà véo véo mũi Cung Khanh: “Tiểu hồ ly.”
Cung Khanh thản nhiên cười: “Điện hạ, người nuối tiếc?”
Mộ Trầm Hoằng vội nghiêm mặt lại ngay ngắn nói: “Đâu có.”
Gương mặt nhỏ nhắn của Cung Khanh cũng lập tức nghiêm trang, nói: “Đây chínhlà điều mà điện hạ đã nói, ngày sau, tới một người tặng một người, tớimột đôi tặng một đôi, điện hạ đừng có tiếc.”
Hắn mỉm cười nói: “Không tiếc không tiếc, nhưng Khanh Khanh phải thươngtiếc ta đấy.” Dứt lời, liền thò cánh tay chẳng có quy củ gì ra túm lấynàng.
Hôm nay là ngày lại mặt, Cung phủ náo nhiệt khác thường, Cung phu nhân đãchuẩn bị mọi việc chu đáo để nghênh đón nhi nữ và con rể. Ăn sáng xong,Cung phu nhân đã đứng ngồi không yên, cứ đi đi lại lại trong phò
ng.
Cung Cẩm Lan cười kéo phu nhân ngồi xuống ghế, “Sốt ruột gì chứ, đi từ hoàng cung đến đây cũng phải cần thời gian, phu nhân đừng sốt ruột.”
Thật vất vả mới đợi được đến trưa, rốt cuộc tiếng nhạc bên ngoài phủ cũngvang lên, Cung phu nhân từ trên ghế đứng bật dậy, vội vàng ra cổng đón.
Đoàn nghi trượng của Đông cung đã đến.
Lần này tân phu phụ cùng nhau ngồi trên một chiếc xe tuấn mã màu vàng. Nócxe ánh kim phản chiếu mặt trời ban trưa chói lọi, khiến người khác nhìnmà chói mắt.
Mộ Trầm Hoằng bước xuống hoàng xa trước, rồi đưa tay đỡ Cung Khanh xuống.Hai người đều mặc lễ phục cung đình màu đỏ đậm, trai tài gái sắc xứnglứa vừa đôi như một cặp tiên đồng ngọc nữ ở trong tranh.
Cung phu nhân nhìn mà mãn nguyện.
Bốn người cùng thi lễ với nhau, đầu tiên là Cung Cẩm Lan phu phụ làm lễquân thần, sau đó mới là Mộ Trầm Hoằng làm lễ với nhạc phụ nhạc mẫu.
Sau khi vào sảnh chính, Mộ Trầm Hoằng và Cung Cẩm Lan ngồi trên ghế nóichuyện. Cung phu nhân liền kéo nhi nữ vào phòng bên cạnh, dự định hỏihết những chuyện riêng tư.
Cung Khanh đã chuẩn bị từ trước, cười tủm tỉm chờ đợi mẫu thân đặt câu hỏi.
“Hoàng hậu và A Cửu có gây khó dễ cho con không?”
“Hoàng hậu xưa nay vốn lãnh đạm, còn A Cửu thì không thể làm con sợ hãi, mấyngày trước nàng ta đưa hai mỹ nữ Cao Ly từ Định Viễn Hầu phủ sang Đôngcung để tặng cho thái tử, nhưng đã bị con đuổi đi rồi.”
“Con đuổi đi bằng cách nào?”
“Con nói Đông cung không thiếu kẻ hầu người hạ, nên chuyển sang tặng cho Thẩm Túy Thạch.”
Cung phu nhân vừa nghe đã phi cười: “Ý hay, để nàng ta tự bê đá đập chân mình.”
Cung Khanh cười nói: “Mẫu thân yên tâm, trước đây giữa con và A Cửu là quanhệ quân thần, con dù có chịu ấm ức cũng không thể phản kháng, nhưng giờđây đã khác, nàng ta không thể làm gì con được nữa.”
“Chỉ cần thái tử che chở cho con, không có ai dám làm gì con cả.”
Cung Khanh đỏ mặt cười nói: “Chàng đối với con rất tốt.”
“Tốt như thế nào?”
“Tóm lại là rất tốt.” Còn tốt thế nào thì nàng đâu phải là không biết xấu hổ mà nói tường tận. Ngoài chuyện ân ái mặn nồng tuy có hơi tham lam,nhưng chàng đối với nàng lại vô cùng yêu thương chiều chuộng, dịu dàngtình tứ, ngọt ngào đến mực cơ hồ như muốn làm nàng tan chảy.
Cung phu nhân nhanh nhẹn nói: “Chuyện đó của hai vợ chồng vô cùng quantrọng, khi hắn đã ăn no ở chỗ con, tự nhiên sẽ không tơ tưởng ham muốnnhững chỗ khác nữa, nếu như cả ngày con chỉ cho hắn ăn lửng dạ, hắn sẽthèm ăn vặt ở chốc khác ngay.”
Sự ví von của Cung phu nhân khiến Cung Khanh vừa buồn cười vừa ngượng nghịu.
Cung phu nhân nói đầy ẩn ý sâu xa: “Về phương diện này có rất nhiều bí quyết huyền bí, con hãy từ từ lãnh hội, cái gương đó nhất định con phải xem,biết chưa?”
Cung Khanh bị dạy dỗ đến nỗi đỏ mặt tía tai, nhưng nàng cũng hiểu nỗi khổtâm lo lắng của mẫu thân, câu nói bà nói ra cũng hợp tình hợp lý.
Ăn trưa xong, Mộ Trầm Hoằng liền cùng Cung Khanh rời khỏi Cung phủ.
Trước khi đi, Cung phu nhân đưa tay ra trước vẽ một vòng tròn, ý chỉ chiếcgương. Cung Khanh vừa nhìn đã hiểu, khuôn mặt xấu hổ đỏ bừng lên, vộivàng bước lên xe. Mộ Trầm Hoằng hỏi: “Vừa rồi là nhạc mẫu có ý gì vậy?”
Cung Khanh e thẹn nói: “Ý là mong muốn thiếp và chàng đoàn viên mỹ mãn.”
Mộ Trầm Hoằng cười nói: “Nhạc mẫu đúng là một người thú vị.”
Về Đông cung, tiện thể Mộ Trầm Hoằng liền đi thẳng đến Cần Chính điện, còn Cung Khanh ở lại lặng lẽ đóng cửa phòng, nàng lấy chiếc gương mẫu thâncho đang cất ở đáy rương ra xem, tuy trong phòng chẳng có ai, nhưng nàng nhìn mà xấu hổ mãi không thôi. Trong đó có vài kiểu mấy ngày qua đãthử, còn mấy kiểu khác nàng nhìn mãi mà vẫn không thể tưởng tượng được,khiến mặt mũi đỏ bừng tim đập loạn nhịp.
Đúng lúc này, nàng bỗng gửi thấy một mùi hương tươi mát dịu nhẹ, thoangthoảng tỏa lan vô cùng quan thuộc đã cùng nhiều ngày qua khi cùng hắn kề môi áp má, đối với mùi hương thanh tân tỏa ra từ cơ thể này, nàng đã vô cùng quen thuộc.
Nàng liền vội vàng quay lại, giấu chiếc gương ra sau. Quả nhiên, hắn đã lặng lẽ đứng ở sau lưng tự lúc nào, mỉm cười nhìn nàng như đang muốn bất ngờ đánh úp.
Cung Khanh sẵng giọng: “Chàng về sao không lên tiếng, dọa người ta giật cả mình.”
“Sau lưng nàng cầm cái gì vậy?”
“Không có gì, chỉ là cái gương thôi.”
Đưa mắt liếc thấy má nàng chợt ửng đỏ, hắn liền hiểu không đơn giản nhưvậy. Lập tức vừa cười vừa dang tay ra ôm nàng vào lòng, sau đó giật lấychiếc gương trong tay nàng.
Hắn ồ lên một tiếng đầy ẩn ý: “Thì ra Khanh Khanh đang nghiên cứu học tập cái này.”
Vừa nghe đến mấy chữ “nghiên cứu học tập”, mặt Cung Khanh bỗng nóng bừnglên, trên gương mặt tuấn mỹ tươi cười của hắn lại lộ ra vẻ trêu tức bỡncợt, thật là vô cùng đáng ghét.
Cung Khanh xấu hổ tức giận nhào đến muốn giật lại: “Mau trả cho thiếp.”
Hắn vừa nhấc tay lên đã tránh được, cười hả hê nói: “Để đích thân ta cùngKhanh Khanh diễn thị một lượt xem thế nào? Khanh Khanh muốn thử kiểunào?” Hắn chỉ vào chiếc gương: “Là kiểu này, hay kiểu này?”
Mỹ nhân nhận thấy tình hình không ổn, liền chẳng cần đòi gương nữa, định chạy mất dạng.
Nhưng hắn nào dễ để nàng chạy thoát như thế, lập tức bế bổng nàng lên đưa vào trong trướng, đè nàng xuống cười nói: “Nếu không thì thử cả mười támkiểu, nàng thấy thế nào?”
“Không được, không được.” Nàng vội vàng nhổm dậy định chạy, nhưng váy của nàng đã bị hắn đè lại.
Lúc hồi cung nàng đã thay chiếc váy mười hai nếp gấp, chiếc váy có màu hồng phấn xanh biếc đỏ nhìn như một đóa hoa đang nở rộ, khi kéo những nếpgấp ra thì kiều diễm không gì sánh được, mặc chiếc váy này vẻ đẹp chimsa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn của nàng càng được tôn thêm bội phần,giờ đây vẻ mặt ấy còn thêm lúng túng xấu hổ, thật vô cùng quyến rũ.
Tà váy mỏng nhẹ thướt tha làm hắn nhớ đến hôm ở Quỳnh Lâm yến, nàng cũngmặc một chiếc váy màu xanh mỏng manh tha thướt như vậy, xinh đẹp vàquyến rũ vô cùng. Lúc đó hắn nhìn mà chỉ muốn xé nát chiếc váy, hình như ông trời hiểu được nỗi lòng của hắn, liền để gió đông đạt được sởnguyện, cái mấu vàng ở trên chiếc nhẫn bạch ngọc vừa khéo móc phải lớplụa mỏng trên váy nàng, khiến chiếc váy bị kéo toạc một đoạn. Còn lầnnày, hắn lại muốn tự tay mình kéo toạc chiếc váy đang bị đè ở dưới thânkia.
Hắn ngồi dậy, sắc mặt sa sầm, vẻ mặt như cười như không cầm tà váy của nàng lên, khẽ dùng lực kéo, chỉ nghe “xoạc” một tiếng, nếp gấp của chiếc váy đã bị xé toang, tiếp theo là đến nếp thứ hai. Lúc đầu Cung Khanh còntưởng là hắn đã bỏ qua, giờ tận mắt chứng kiến đích thân hắn lần lượt xé hết nếp này đến nếp khác trên chiếc váy mười hai nếp gấp, vừa tức giậnvừa xấu hổ, nàng đưa tay túm váy giằng co với hắn.
Nhưng sức lực của nàng làm sao đọ được với hắn, giằng co cướp đoạt chẳng qua càng làm hắn tăng thêm hứng thú khuê phòng mà thôi.
Hắn cười hả hê xé hết mười hai nếp váy, trong nháy mắt xuân sắc bất chợt lộ ra. Cung Khanh vô cùng xấu hổ, tức giận đưa tay định xé y phục của hắn, nhưng đáng tiếc đồ của hắn là sa tanh gấm vóc, nàng làm thế chỉ khiếnhắn cười vui vẻ.
“Khanh Khanh vẫn còn váy mười hai nếp gấp sao?”
Cung Khanh ủ dột vô cùng: “Có cũng không mặc.”
“Vậy để ta cởi giúp nàng.”
“Đừng…”
Bây giờ mà đọ sức lực với hắn thì đúng là không biết tự lượng sức mình, chỉ qua mấy hiệp, mỹ nhân đã bị lột sạch sành sanh.
Da thịt ngọc ngà lộ ra trần trụi, ánh châu lóng lánh, trong ngọc sáng ngà, kiều diễm ướt át, khiêu khích tâm hồn. Không có chỗ nào là không trắngnõn mượt mà, mềm mại như nhung, khiến cho người khác yêu không muốnbuông tay, đắm chìm mê mẩn. Hắn chỉ muốn trầm mình say túy lúy quên cảđất trời.
Cung Khanh và Mộ Trầm Hoằng sáng tỗi mỗi ngày đều cùng nhau đi thỉnh anHoàng đế và hoàng hậu, chỉ có Tuyên Văn đế đối với nàng là hòa ái nhất,còn Độc Cô hoàng hậu vẫn khách khí lãnh đạm như trước đây, A Cửu thìluôn giữ vẻ mặt cau có như đậu phụ thối mỗi khi gặp nàng. Cung Khanh vốn cũng không mong có thể chung sống hòa thuận hữu hảo với A Cửu, cho nênđối với nàng ta vẫn chọn cách kính nhi viễn chi là tốt nhất. May mà nàng và Mộ Trầm Hoằng sống ở Đông cung, dù là cùng nhau đi thỉnh an sớm tốithì một ngày cũng chỉ phải gặp A Cửu hai lần mà thôi. Hơn nữa mỗi lầnđều cùng đến cùng về, nên A Cửu dù có bừa bãi tùy tiện, thì cũng khôngdám làm trò trước mặt hoàng huynh của mình.
A Cửu mỗi ngày tận mắt chứng kiến Cung Khanh và Mộ Trầm Hoằng có đôi cócặp ra ra vào vào thỉnh an đế hậu, trong lòng vô cùng đố kỵ. Chuyện tình của bản thân và Thẩm Túy Thạch thì mãi vẫn xa lắc xa lơ không biết đếnngày nào. Tất cả chỉ tại nàng ta, cục tức ấy bất luận thế nào cũng không thể nuốt trôi. Đặc biệt là Độc Cô hoàng hậu đối với hôn sự của nàng tavẫn có thái độ kiên quyết, một tấc không lùi, nhất định Thẩm Túy Thạchphải cam tâm tình nguyện đến cầu hôn thì mới có thể gả A Cửu đi. Điềunày đúng là làm cho A Cửu phải khoanh tay bó gối, buồn rầu đến nỗi gương mặt nhỏ nhắn nhìn như quắt lại.
Lúc này, nàng ta liền nhớ tới Tiết Giai, từ lúc An phu nhân bị Mộ TrầmHoằng đuổi khỏi cung, Tiết Giai liền trở thành bạn tâm giao và là ngườinghĩ ra nhiều mưu kế được nàng ta tín nhiệm nhất. So với An phu nhân,Tiết Giai càng thích hợp để bày mưu tính kế hơn, không chỉ vì Tiết Giainhiều mưu ma chước quỷ, mà còn vì hai người tuổi tác tương đương, dễđồng quan điểm.
Vì vậy, A Cửu liền triệu Tiết Giai vào cung, sau khi tán gẫu vài câu, A Cửu nói: “Mẫu hậu không chịu nhượng bộ.”
Tiết Giai vừa nghe liền hiểu ý công chúa đang nói đến chuyện với Thẩm Túy Thạch.
“Công chúa đừng sốt ruột, không phải di mẫu phản đối Thẩm đại nhân, mà chỉmuốn gả công chúa cho một người thật tâm thật ý yêu thương công chúa.Nếu Thẩm đại nhân nảy sinh tình cảm với công chúa, yêu thương thật lòng, thì không cần công chúa khẩn cầu, di mẫu cũng sẽ chủ động chọn Thẩm đại nhân làm phò mã.”
“Làm thế nào mới có thể khiến hắn nảy sinh tình cảm với ta?” A Cửu vừa cảmthấy ngượng ngùng, vừa nhức đầu buốt óc. Từ nhỏ đến lớn, nàng muốn cáigì, chỉ cần mở miệng là có, chứ chưa bao giờ gặp phải cảnh bị người tacự tuyệt thế này, thực là có cảm giác không biết phải bắt đầu từ đâu.
Tiết Giai cười nói: “Lấy lòng, hùa theo sở thích của hắn để thành tâm đầu ý hợp.”
“Làm sao lấy lòng hắn?”
“Thẩm đại nhân thích gì, công chúa có biết không?”
A Cửu ngẩn ra, từ trước giờ nàng ta chỉ nghĩ mình thích hắn, còn hắnthích gì, đúng là chưa bao giờ để ý, thậm chí còn chưa từng nghĩ tới.
“Chuyện này, ta sai người đi dò la sẽ biết.”
Tiết Giai lại nói: “Tục ngữ có câu lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, nhưng công chúa thân ở hậu cung, Thẩm đại nhân và công chúa hiếm khi gặp mặt, làmsao có thể nuôi dưỡng tình cảm? Hắn nào có cơ hội phát hiện ra ưu điểmcủa công chúa.”
Một câu nói đã chạm vào nỗi lòng thẳm sâu của A Cửu, xưa nay nàng ta vẫn tự thấy bản thân là nữ tử độc nhất vô nhị, không ai sánh bằng, Thẩm TúyThạch đối với mình không chút rung động, không phải vì bản thân khôngtốt, mà là vì hắn không có cơ hội thấy được ưu điểm của mình. Ví dụ nhưhắn một lòng thầm mến Cung Khanh, chẳng phải vì Cung Khanh năm đó bỏ rahai mươi lạng bạc cứu mạng hắn sao. Đối với A Cửu mà nói, hai mươi lạngbạc có là cái gì, hai vạn vạn lượng cũng bỏ ra được. Đáng tiếc là, bảnthân nàng ta lại không có cơ hội.
Nhưng nàng ta lại không nghĩ đến việc, nếu năm đó chính nàng ta gặp phải tênnhóc Thẩm Túy Thạch ăn xin rách rưới, thì nàng ta liệu có chịu liếc nhìn một cái.
“Vậy ngươi nói xem ta phải làm thế nào?”
“Công chú nên tìm cho Thẩm đại nhân một chức vị phải luôn luôn ra vào cung,như vậy mới có thể thường xuyên gặp gỡ hắn, tạo ra cơ hội.”
A Cửu chống tay suy nghĩ một chút, vui vẻ nói: “Hắn có tài văn chương nổi bật, Trung Thư Xá Nhân là chức thích hợp nhất, mà lại có thể thườngxuyên ra vào cung điện.”
“Công chúa anh minh, không có chức vị nào hợp với Thẩm đại nhân hơn thế, chỉ không biết di trượng có đồng ý hay không.”
“Việc này ta sẽ đi tìm phụ hoàng.”
A Cửu lập tức đi tìm Tuyên Văn đế nhõng nhẽo yêu cầu. Thật lòng Tuyên Văn đế cũng rất coi trọng Thẩm Túy Thạch, một nam tử hán khí phách cao ngạo lại rất tài hoa, dù sao A Cửu đã đến cầu xin, cũng coi như thuận nướcđẩy thuyền, giúp nhi nữ tạo chút cơ hội, hy vọng có thể hoàn thành tâmnguyện.
Sau khi Thẩm Túy Thạch làm Trung Thư Xá Nhân thường xuyên ra vào cung điện. A Cửu tất nhiên tìm đủ mọi cách tiếp cận hắn, thỉnh thoảng đưa tặng hắn ít đồ vật hiếm lạ của cung đình, hy vọng có thể khiến hắn vui vẻ. Nhưng đáng tiếc Trung Thư Xá Nhân luôn tìm mọi cách để từ chối không nhận.Trước kia không gặp còn đỡ, giờ mỗi lần gặp là bị hắn đối xử lạnh lùng,thật sự khiến A Cửu như muốn phát điên.
Nàng ta lại gọi Tiết Giai đến để vấn kế.
Tiết Giai nhìn ngự hoa viên đang mùa hoa cúc nở rộ, nảy ra một ý.
“Công chúa, lúc này vừa khéo là giữ tiết thu, hoa cúc nở rộ, chi bằng côngchúa tổ chức một bữa tiệc ngắm hoa cúc, mời Thẩm đại nhân đến, đến lúcđó công chúa mời Thẩm đại nhân uống rượu có pha sắn vài giọt Lâm GiangTiên. Chờ Thẩm đại nhân tỉnh rượu, nhìn thấy công chúa đích thân chămsóc, chẳng phải cảm động vạn phần?”
A Cửu lắc đầu: “Lần trước làm Cung Khanh và mấy người say rượu, hoànghuynh sinh lòng nghi ngờ, đã đến hỏi ta, bây giờ làm thêm lần nữ chẳngphải lộ tẩy?”
Tiết Giai cười nói: “Lần này công chúa hãy đổi phương pháp, chờ sau khi Thẩm đại nhân uống vài chén, công chúa mới mời hắn chén có Lâm Giang Tiên,hắn uống ba, năm chén mới say thì ai lại nghi ngờ?”
A Cửu nhíu mày: “Nhưng ta không muốn để hắn say rượu mất mặt!”
“Cho nên bữa tiệc ngắm hoa này không mời người ngoài, chỉ mời huynh muội Duệ Vương, nhị ca nhị tẩu nhà thần là được. Thứ nhất bọn họ đều là nhữngngười trẻ tuổi, sẽ làm cho không khí buổi tiệc thêm phần sôi nổi. Thứhai những người này đều là người nhà, cho dù Thẩm đại nhân có say, cũngkhông bị chê cười.”
A Cửu vừa nghe liền nói: “Ta không thích nhị tẩu nhà ngươi.”
“Mời bọn họ đến để làm nền thôi. Nếu chỉ mời một mình Thẩm đại nhân, truyềnra ngoài e là sợ tổn hại thanh danh công chúa, hơn nữa lại khiến Thẩmđại nhân nghi ngờ, nếu hắn tìm cớ không đến, had chẳng phải là uổng phítâm cơ sao?”
“Nhưng dù mời người khác, cũng chưa chắc hắn sẽ đến?”
Tiết Giai thản nhiên cười một tiếng: “Cho nên chuyện này thái tử phi lo liệu là tốt nhất, để nàng ta ra mặt gửi lời mời, Thẩm đại nhân nhất định sẽđến.”
A Cửu vừa nghe liền thấy không thoải mái.
Mục đích của Tiết Giai chính là như thế, bữa tiệc ngắm hoa cúc lần này,nàng ta muốn khiến mỗi người đều thấy không thoải mái, đặc biệt là MộTrầm Hoằng.
A Cửu dù trong lòng không vui nhưng cảm thấy lời Tiết Giai nói rất có lý. Nếu mình mời chắc chắn hắn sẽ không đến. Nhưng nếu Cung Khanh ra mặt,hắn nhất định sẽ phải nể mặt ân nhân.
Bàn bạc xong, A Cửu lập tức đi đến Tiêu Phòng điện, nói với Độc Cô hoàng hậu về dự định tổ chức tiệc ngắm hoa cúc của mình.
Độc Cô hoàng hậu không phản đối, nhưng nghe nói để Cung Khanh ra mặt tổ chức bữa tiệc này, bà liền có chút bất ngờ.
A Cửu nói: “Mẫu hậu, có thể nhân cơ hội này đánh giá năng lực của nàngta, xem xem nàng ta có phải là loại bình hoa cái gì cũng không biếtkhông hiểu hay không. Nếu nàng ta có năng lực, những việc lớn nhỏ trongcung sau này, mẫu hậu có thể để nàng ta lo liệu, còn mình thì tĩnh tâmhưởng phúc.”
Điều này cũng đúng, Độc Cô hoàng hậu ừm một tiếng, nói: “Con đi bảo nàng ta chuẩn bị đi.”
A Cửu liền lập tức đến Đông cung, đem ý chỉ của Độc Cô hoàng hậu muốn sau ba ngày nữa sẽ tổ chứ tiệc ngắm hoa cúc ở Ngự hoa viên truyền đạt lạicho Cung Khanh để nàng lo liệu.
Cung Khanh hỏi: “Không biết mẫu hậu muốn mời bao nhiêu khách quý?”
A Cửu lanh lùng nói: “Tỷ chỉ cần phát thiệp mời cho Thẩm đại nhân là được, những người khác, tỷ không cần phải lo.”
Lúc Cung Khanh còn ở nhà mẹ đẻ, mỗi năm cũng đều tổ chức tiệc ngắm hoa mẫuđơn, nên đối với nàng mà nói, việc tổ chức tiệc ngắm hoa dễ như trở bàntay, chỉ trong hai ngày, nàng đã sắp xếp mọi việc ổn thỏa. Còn việc mờiThẩm Túy Thạch, nàng nghĩ đi nghĩ lại, nếu mình ra mặt thì không ổn lắm, nên liền giao cho Mộ Trầm Hoằng.
Trong lòng Mộ Trầm Hoằng biết rõ muội tử của mình có dụng ý khác, nên cũng tự nhiên vui vẻ hoàn thành, còn Cung Khanh đã giao cho mình việc này, rõràng là cũng có ý tránh hiềm nghi, nên hắn rất yên lòng.
Ngày thứ ba, trời như chiều lòng người, ánh nắng mùa thu chiếu rọi, khiến cho không khí bỗng ấm áp khác hẳn ngày thường.
Đây là lần đầu tiên Cung Khanh làm chủ một việc trong cung, nàng cũng biếtĐộc Cô hoàng hậu muốn thông qua việc này để khảo nghiệm năng lực củamình, cho nên bữa tiệc thưởng cúc lần này, nàng cố ý dụng tâm tổ chứcthật nổi bật và khác biệt.
Trong vô số những chậu hoa cúc ở trong vườn, hồng, tím, trắng, vàng, xanh màu nào cũng có, “Mãn viên hoa cúc uất kim hoàng, trung hữu cô tung sắc tựsương”, chỉ riêng cúc trắng đã có hơn mười loại, nào là Tuyết Sư Tử,Bạch Tùng Trâm, Bạch Ngọc Châu Liêm…
Lục cúc xinh đẹp, bạch cúc thanh nhã, tử cúc ung dung, mỗi màu một vẻ,khiến cho cả vườn hoa thêm long lanh rực rỡ. Đặc sắc nhất là ở chỗ cácchậu hoa được sắp xếp theo ý đồ đầu đuôi nối tiếp nhau, tạo thành chữ“Phúc”, nét bút đầu tiên khởi thế, là dùng một chậu Kim Long Đoàn Nhật,cánh hoa màu vàng kim rực rỡ như móng rồng, mở ra khí thế hào hùng. Kếtiếp liền dùng các chậu hoa cúc muôn màu với các hình dáng như cánh hoabằng, cánh hoa hình muôi và nhiều loại cánh hoa có hình dáng khác lạ,tất cả cứ lần lượt xếp nối tiếp nhau tạo thành chữ “Phúc”. Người đứngtrong quang cảnh chữ “Phúc” được tạo bởi hoa kia, dường như cũng đượcnhuộm một thân phúc khí.
Thẩm Túy Thạch, Độc Cô Đạc, Duệ Vương, Mộ Linh Trang, Hướng Uyển Ngọc đềuđúng hẹn có mặt ở ngự hoa viên. Ngoài Thẩm Túy Thạch, Cung Khanh khôngbiết khách mời có những ai, nên lúc nhìn thấy Độc Cô Đạc, rồi lại gặpDuệ Vương, tự nhiên nảy sinh lúng túng. Đến lúc nhìn thấy A Cửu và TiếtGiai thong dong đi đến, trong nháy mắt nàng đã hiểu ra mọi chuyện.
Mộ Trầm Hoằng đối với việc thê tử lần đầu tiên làm chủ sự trong cung tấtnhiên cũng rất quan tâm, cố ý từ Cần Chính điện chạy tới động viên.Thông minh cơ trí như hắn đương nhiên cũng nhìn ra trên mặt mỗi ngườiđều có những biểu hiện không giống nhau.
Duệ Vương còn đỡ, nhìn thấy Cung Khanh, trong mắt hắn lóe lên một tia rungđộng, rồi thần sắc lại nhanh chóng trở lại bình thường, phóng khoánglạnh lùng. Còn Độc Cô Đạc vốn là người không biết giấu tâm tư, ánh mắthắn chốc chốc lại liếc nhìn Cung Khanh một cái, lộ rõ vẻ si mê nuốitiếc. Tân nương mới xinh đẹp yêu kiều, so với hồi còn khuê nữ càng thêmvẻ phong tình ướt át, mỗi lời nói cử chỉ đều không thể kể xiết vẻ quyếnrũ mê hồn, khiến hắn không kìm chế được ánh mắt cứ mãi quyến luyến không rời.
Tiết Giai biết rõ tính cách của Độc Cô Đạc cho nên mới cố ý mời hắn đến, làm thế vừa có thể khiến Hướng Uyển Ngọc nhận ra trượng phu nhà mình si mêai, vừa có thể khiến Mộ Trầm Hoằng trong lòng nảy sinh khúc mắc, đươngnhiên có thể ly gián tình tỷ muội của Hướng Uyển Ngọc và Cung Khanh,cũng khiến tình phu phụ giữa Mộ Trầm Hoằng và Cung Khanh được một phensóng gió. Nàng ta cũng muốn nhân dịp này cho Mộ Trầm Hoằng tận mắt nhìnthấy thê tử của mình trước khi kết hôn đã phong lưu thế nào, những sựviệc đào hoa cứ diễn ra ngay trước mắt hắn như thế, nàng ta không tintrong lòng hắn không nghĩ ngợi gì.
Ba đấng mày râu làm khách ở đây, người nào cũng từng có chút duyên nợ vớithê tử mình, đã là nam nhân, trong lòng chắc chắn sẽ không thoải mái. Mộ Trầm Hoằng vẻ mặt thanh nhã lãnh đạm nở một nụ cười nhạt, cùng sánh vai Cung Khanh đi vào trong hoa viên hình chữ “Phúc”, mặt không đổi sắcngồi xuống.
A Cửu cố ý đi trước mặt Thẩm Túy Thạch, cước bộ rất chậm. Thân là thầntử, Thẩm Túy Thạch đương nhiên không thể vượt mặt nàng ta, chỉ có thểngẩng đầu chờ đợi. A Cửu cố ý cùng Tiết Giai bình luận về hoa cúc, thỉnh thoảng lại ngoái đầu cười, đề nghị Thẩm Túy Thạch làm một bài thơ.
Thẩm Túy Thạch chỉ cảm thấy ngày dài tựa năm, trong lòng nhạt nhẽo vô vị.
Cung Khanh nhìn xa xa, rồi quay sang cười với Mộ Trầm Hoằng nói: “Thảo nàocông chúa để thiếp tổ chức bữa tiệc thưởng cúc này, thì ra tất cả chúngta đều chỉ là những người làm nền.” Mộ Trầm Hoằng thấp giọng hỏi: “Những vị khách này đều là Khanh Khanh mời đến sao?”
Cung Khanh lập tức có chút lúng túng nói: “A Cửu chỉ bảo thiếp mời Thẩm đạinhân, những người còn lại là công chúa mời, thiếp không hề hay biết.”
Mộ Trầm Hoằng nhìn A Cửu, lại nhìn Tiết Giai khẽ hừm một tiếng.
Trong lòng Cung Khanh tuy rất bình thản, nhưng cũng lo lắng Mộ Trầm Hoằng lại suy nghĩ nhiều, liền cẩn thận tỉ mỉ quan sát những biểu hiện trên mặthắn, hắn khẽ mím môi lộ một ý cười nhạt, thật sự nhìn không giống vớingười đang ghen. Nhưng tâm tư đế vương xưa nay vốn sâu sắc khó lường,sao có thể nắm bắt. Cung Khanh cảm thấy lúc này nên tránh mặt thì hơn,bởi vì Độc Cô Đạc nhìn nàng quá si mê, chỉ sợ một lát nữa thì người nhưHướng Uyển Ngọc cũng nhìn ra manh mối.
“Thiếp xin đi trước một bước.”
Mộ Trầm Hoằng ừ một tiếng: “Vất vả suốt hai ngày, nàng về nghỉ ngơi đi.”
Về đến Đông cung không lâu thì thị nữ Vân Diệp mà Cung Khanh cố gắng bắt ở lại cũng quay về, hơn nữa thần sắc có vẻ không được tốt.
“Sao ngươi lại quay về?”
Vân Diệp nói nhỏ: “Tiểu thư, Thẩm Túy Thạch bị say rượu rồi. Công chúa cólòng tốt đến dìu ngài ấy, không ngờ ngài ấy lại gọi một tiếng “Cung tiểu thư”, thái tử điện hạ vừa nghe liền lập tức đứng dậy rời đi.”