"Ta không cần tiền của chàng, cũng không cần bồ câu của chàng!"
Thẩm Chân nức nở nói: "Ta không cần, ta đều không cần!" Chỉ cần nàng có thể ra ngoài, nàng nhất định sẽ nuôi nổi Thẩm Hoằng.
Lục Yến sững sờ nhíu mày.
Thẩm Chân đưa trả hộp chữ nhật trên tay lại cho hắn, thật lâu sau mới khiến hô hấp trở nên bình ổn, "Đại nhân ngày mai còn phải lên trực, nên sớm rời đi."
Bốn phía không một tiếng động, ánh nến lúc sáng lúc tối rọi lên mặt hắn. Nam nhân cười khẽ một tiếng.
Thẩm Chân ngước mắt nhìn hắn, không rõ vì sao hắn lại cười.
Hình dáng cao gầy, đôi con ngươi xa cách, khóe miệng thoáng nhếch lên.
Hắn vẫn là dáng vẻ lạnh lẽo, một chút cũng không thay đổi.
Cũng không biết tại sao, bên tai Thẩm Chân đột nhiên vang lên hai tiếng hắn từng niệm qua vô số lần -- "Chân Chân".
Từng tiếng lọt vào tai khiến hai mắt dần trở nên mơ hồ, nước mắt lớn như hạt đậu đọng trong hốc mắt chợt như không kìm được rơi xuống.
"Bảo ta đi nhanh một chút, vậy nàng còn khóc gì chứ? Hửm?" Giọng nói nam nhân khàn khàn.
"Ta không nỡ xa Đường Nguyệt và Mặc Nguyệt, hai người bọn họ đối với ta rất tốt." Thẩm Chân cố chấp đáp lại.
"Thật sao? Vậy khi Thanh Khê rời khỏi nàng sao không thấy nàng khóc thế?"
Thẩm Chân bị hắn làm cho nghẹn họng, trái tim hơi đau nhói.
Oán hắn tuyệt tình, oán hắn không chịu dỗ dành nàng...
Lát sau, Lục Yến đưa tay, dùng ngón cái xoa nhẹ đáy mắt nàng.
Hắn càng lau, nước mắt nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-my-nhan-thanh-truong-an/1153413/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.