Giữa hè, tiếng ve kêu bên bờ như gần như xa, Lục Yến tỉnh mộng, mông lung mở to mắt, chợt trông thấy cô nương nào đó đang vì mát mẻ mà nửa người đều dán lên trên tường, nhẫn nại nửa khắc, cuối cùng không nhịn nổi liền níu cổ tay, kéo người vào trong ngực mình. 
Mùa hè nên quần áo mỏng, mỏng đến mức nàng vừa kề sát vào, dáng vẻ nam nhân vốn đang lạnh lùng tức khắc biến đổi. 
Nhiệt độ trên thân thể nam nhân giống như bàn ủi khiến Thẩm Chân không tự chủ được nín thở, ánh mắt từ lô hương chuyển đến xà nhà, nắm chặt bàn tay. 
Lục Yến kéo cằm của nàng quay lại, chóp mũi chống lên chóp mũi, mổ nhẹ lên. 
Bốn mắt nhìn nhau, Thẩm Chân như bị quỷ thần xui khiến đưa tay sờ lên cằm hắn. 
Lục Yến không để râu, dáng vẻ luôn sạch sẽ gọn gàng, nhưng cho dù luôn sạch sẽ như hắn, năm tháng vẫn ở đó, nam nhân hai mươi bốn tuổi lúc tỉnh lại vẫn có vài sợi râu tinh tế mọc trên cằm. 
Thẩm Chân vì bản thân không có nên rất thích sờ hắn. Trước kia người này quá lạnh lùng, chung đụng cùng người khác lại càng lạnh, nàng không dám, hiện tại nàng không sợ nữa. 
Nam nhân cười khẽ, “Nàng chơi không chán sao?” 
Trong mắt Thẩm Chân lấm ta lấm tấm ý cười, không trả lời. 
Bàn tay tinh tế trắng nõn du tẩu trên gương mặt hắn. 
Giây lát, Lục Yến trở người đè nàng xuống dưới thân, dùng cằm ma sát cái cổ trắng bóc cho đến ửng đỏ, cho đến nóng hổi, cho đến khi nàng cười, lên tiếng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-my-nhan-thanh-truong-an/1153412/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.