Âm thanh đồ vật bị quăng đi được truyền từ trong phòng ra không ngừng, Hoa Khê vừa mới bưng một chén cháo nóng đi tới phải bất đắc dĩ lắc đầu. Sau đó đã thấy Lưu Toàn không biết làm sao đi ra, chỉ chốc lát sau đã dẫn theo mấy tỳ nữ cầm chổi, khăn lau thật cẩn thận đi vào.
Đây đã là ngày thứ năm, kể từ khi Liễu Tịch Nhược ra đi, Mục Kỳ mỗi ngày đều không ăn không uống chỉ biết tức giận. Mỗi lần bưng đồ ăn vào đều bị ném xuống đất hết, nổi điên hét to bắt mọi người ra ngoài.
Hoa Khê chậm rãi đi vào, thấy mặt Mục Kỳ càng ngày càng đen, bất đắc dĩ thở dài một hơi. Hiện tại hắn đã không còn sức lực để la to nữa, nhưng chỉ cần hắn còn chút sức nào hắn sẽ lật đổ hết mấy chén được đưa đến miệng.
Mắt thấy mỗi ngày hắn đều không ăn gì, Hoa Khê vừa sợ vừa vội, thật không ngờ hắn vậy mà lại coi trọng Liễu Tịch Nhược như thế, nhớ tới lời dặn dò trước khi Liễu Tịch Nhược rời đi đã nói với hắn, Hoa Khê nhắm mắt lại, không chú ý nhiều như vậy, nhanh chóng tiêu sái đi đến trước giường Mục Kỳ, không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của Lưu Toàn, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào cổ Mục Kỳ, Mục Kỳ sửng sốt, nhanh chóng mở to mắt, sau đó từ từ nhắm hai mắt lại.
“Sao mà ngươi...” Lưu Toàn mở to hai mắt, kinh ngạc nhìn động tác của Hoa Khê, sau đó theo phản xạ chặn trước người Mục Kỳ, đôi mắt nhỏ nguy hiểm nheo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-luoi-phi-khuynh-thanh/1026476/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.