"Đây là lục công chúa được yêu quý nhất của Mục Thiên Quốc." Mục Hữu kêu to. Tất cả mọi người sửng sốt, trong khi kinh ngạc nhìn cô gái mặc quân phục đồng thời cũng có chút suy nghĩ nhìn Mục Hữu. Nhưng người áo đen kia giống như không nghe lời Mục Hữu nói tiếp tục lao về phía trước đâm tới. Tốc độ nhanh kinh người. Mộ Tự Khiêm bất đắc dĩ thở dài một cái, khoảng cách xa như vậy, cho dù hắn không bị thương cũng không có cách nào cứu nàng thoát khỏi mũi kiếm. Nhưng khi mọi người đang lo lắng cho cô gái mặc quân phục to gan kia, một bóng dáng màu trắng trên không trung chợt lóe lên, có một tia sáng xẹt qua trước mắt mọi người, đuôi kiếm hướng về cô gái mặc quân phục lệch sang một bên. Người đàn ông mặc áo đen bởi vì sự thay đổi đột ngột này mà kinh ngạc, vội vàng dung sức thu kiếm lại. Mà trong khoảng trống này, bóng dáng màu trắng kia đã hạ xuống, một tay giơ lên thành công lấy được hộp gỗ tử đàn. "A ——" chỉ nghe một tiếng hét vang lên, cô gái mặc quân phục đó bởi vì kinh ngạc, cả người ngã về sau. Trước mặt nàng, một người đàn ông mặc đồ trắng vững vàng hạ xuống, nhìn nàng sắp ngã xuống vén áo choàng lên, một chân nhanh chóng nâng lên ôm lấy cơ thể nàng sắp sửa ngã xuống. Nàng hoảng sợ, mắt thấy mình sắp phải hôn đất đột nhiên cơ thể bị nâng lên, thoải mái thở ra một hơi. Sau đó, nàng cảm thấy cái chân đang giữ mình chợt ngoắc về phía trước, thân thể của mình giống như bị điều khiển từ từ đứng thẳng lên, sau đó thành công ngã vào trong ngực một người. Ngay sau đó, một mùi hương sạch sẽ xông vào mũi, nàng hơi dừng lại, trong lúc mơ hồ có thể ngửi được một mùi hương hoa mai nhàn nhạt. Nàng sững sờ, một lúc sau mới ý thức được bây giờ mình đang ở trong ngực một người đàn ông xa lạ. Nàng kinh ngạc ngẩng đầu, đồng thời lui về sau mấy bước, sau khi rời khỏi cái ôm đó, mới phát hiện người đàn ông mặc đồ trắng trước mặt này giống như thần tiên khiến người ta không thể rời mắt, khoé mắt của hắn lười nhác, đôi mắt lạnh nhạt, khuôn mặt vô cảm, khiến người ta không khỏi kinh ngạc. Nàng nhìn hắn, mặt từ từ trở nên đỏ lên. "Sư. . . . . ." Bạch Sơ Cẩn chợt hô to một tiếng, nhưng hình như đột nhiên ý thức được cái gì, âm thanh mới phát ra một nửa chợt dừng lại. Mục Hữu có chút khó hiểu nhìn nàng, chợt phát hiện người đàn ông mặc đồ trắng kia lại không có nhìn cô gái một cái, kéo nàng ta sang một bên, hất bay lên, nàng đột nhiên bị"Ném" đi ra ngoài. Nàng kêu to một tiếng, ngay sau đó, một con hổ lông trắng đôi mắt đen chợt lao tới, chính xác bắt được người con gái. Mục Hữu nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm. Mộ Tự Khiêm cùng Bạch Sơ Cẩn vẻ mặt vẫn như cũ khẩn trương nhìn chằm chằm người đàn ông mặc đồ trắng cùng người áo đen ở đằng xa. Mới vừa rồi trong nháy mắt người mặc đồ trắng ném cô gái qua, thanh kiếm của người đàn ông mặc đồ đen kia đã tới trước mặt người đàn ông mặc đồ trắng. Cơ thể người đàn ông mặc đồ trắng chợt lui về phía sau, dáng người thon dài nhanh chóng né tránh, áo choàng trắng dài theo gió bay lên, giống như hoa quỳnh nở rộ, thu hút sự chú ý của mọi người, làm mọi người chói mắt. Mắt thấy cây kiếm sắc dài sắc bén đặt ngay trên cổ hắn, lúc này, người đàn ông mặc đồ trắng kia khóe miệng cười khẽ, trên tay không biết từ lúc nào xuất hiện một cây quạt gấp. Hắn khẽ nâng chiếc quạt gấp lên, chạy thẳng trên thân kiếm sắc bén, từ từ tách thanh kiếm ra khỏi cổ mình. Mục Hữu kinh ngạc, theo bản năng nói: "Thật kỳ lạ, một cái quạt gỗ làm sao có thể đỡ được một thanh kiếm sắc bén?" Bạch Sơ Cẩn bất đắc dĩ trợn mắt, "Ngươi làm sao xác định cái quạt kia làm từ gỗ!" Mục Hữu sững sờ. "‘Cây quạt đồng’ do ‘ông lão Độc Cô’ dành tận mười năm để làm ra, dùng chín mươi chín tám mươi mốt thủ công mỹ nghệ tỉ mỉ mà làm thành, màu sắc và hình dáng trông giống như gỗ, nhưng độ cứng so với đao kiếm thông thường mạnh gấp trăm lần." "Ông lão Độc Cô?" Mục Hữu kinh ngạc lặp lại một tiếng, "Thì ra được làm từ người uy chấn giang hồ, không ai không biết ông lão Độc Cô, chẳng trách nó lại cứng như vậy." Nói xong, đã nhìn thấy người đàn ông mặc đồ trắng kia cầm cây quạt trong tay nhẹ nhàng xoay tròn, ban đầu cây kiếm trong tay người người đàn ông mặc đồ đen đan xen đột nhiên không khống chế được rơi trên mặt đất. Người đàn ông áo đen nhìn bàn tay mình đột nhiên trống rỗng, lại nhìn thanh kiếm rơi trên mặt đất, có chút kinh ngạc ngẩng đầu lên, lúc này mới phát hiện, không biết từ lúc nào, con hổ trắng đã chạy tới, mà người đàn ông kia lười biếng ngồi trên lưng hổ, tùy ý vuốt cây quạt trong tay. Người đàn ông áo đen kinh ngạc lần nữa. Sau đó nghe người đàn ông kia miễn cưỡng mở miệng nói: "Giáo chủ minh giáo Thương Nguyệt của Minh Thịnh Bích Nguyệt kiếm pháp quả nhiên lợi hại, chỉ là, giáo chủ sử dụng còn chút thiếu sót." Người đàn ông áo đen không vui cau mày, căm hận nhặt kiếm rơi trên mặt đất, nhìn người đàn ông mặc đồ trắng kia một lần nữa, nói: "Thật không ngờ, Thương mỗ ta đến đây chỉ để mượn chút đồ, nhưng lại không nghĩ đến một lần làm kinh động cánh cửa của hai môn phái ẩn dật Thiên Cơ cùng La Sát, chỉ là, Thương mỗ ta không biết, Tần trang chủ tới nơi này có mục đích là. . . . . . ." Tần Lưu Tịch bĩu một cái, khẽ cười cầm hộp gỗ tử đàn trong tay giơ lên lắc lắc, có chút khoe khoang nói: "Thương Giáo chủ vì cái gì, Tần mỗ ta cũng vì cái đó mà đến." "Hả?" Người đàn áo đen cắn răng, "Môn chủ đột nhiên cần vật này để làm gì." Tần Lưu Tịch khóe miệng cười khẽ, "Một điểm này, Tần mỗ ta nghĩ không cần thiết phải nói cho Thương Giáo chủ." "Nếu như ta nhất định muốn biết thì phải làm sao đây?" Người đàn ông áo đen bước từng bước ép sát, giống như không dễ dàng để Tần Lưu Tịch đoán trước được. Nhưng Tần Lưu Tịch vẫn như cũ cười khẽ, cũng không nói tiếp, từ từ hạ thấp giọng, nhẹ nhàng nói: "Nếu như Tần mỗ ta không nói cho Thương Giáo chủ, như vậy, Thương Giáo chủ có phải tuyệt tình giống như giết chết muội muội ruột của mình nhanh chóng giải quyết Tần mỗ không?" Người đàn ông áo đen sửng sốt, chợt ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông mặc đồ trắng ngồi trên trên lưng hổ, cảm thấy sống lưng một hồi lạnh lẽo, người đàn ông này, vẫn đáng sợ và nguy hiểm như trước. Người đàn ông áo đen nhìn Tần Lưu Tịch, rõ ràng bây giờ tánh mạng trước mắt, mà người đàn ông này lại có thể giữ vững bình tĩnh như vậy. Vào giờ phút này, cho dù võ công của hắn có cao hơn nữa, cũng không thể đồng thời đối mặt với nhiều người như vậy, mà trong hoàn cảnh này, hắn vẫn giống như thường ngày, lười biếng ngồi trên lưng hổ, một cái tay cầm cái hộp gỗ tử đàn, một cái tay khác tùy ý vuốt cây quạt kia. Người đàn ông mặc áo choàng đen híp mắt lại, hắn nhìn xung quanh một chút, người của hắn mặc dù nhiều, nhưng bởi vì đột nhiên có thêm môn phái La Sát tham gia, khiến tình hình hai bên nhanh thay đổi, biết rằng không thể chiếm thế thượng phong, mà công lực của bản thân khẳng định cũng không bằng Tần Lưu Tịch, nếu như tiếp tục giao chiến như vậy, bản thân có thể sẽ chịu nhiều tổn thất. Nhưng, còn một chút nữa thịt béo đã tới tay hắn làm sao lại để nó bay đi như vậy? Hơn nữa, hắn kiên quyết không cho phép Mục Kỳ cái kẻ sắp chết đó sống lại lần nữa. Người đàn ông áo đen đang do dự, mà lúc này không biết từ đâu một chiếc lá cây khô bay qua, vòng quanh nhiều lần, cuối cùng nhẹ nhàng bay đến chỗ Tần Lưu Tịch đang nghịch cây quạt. Tần Lưu Tịch cười khẽ, giống như không nhìn thấy chiếc lá rơi tiếp tục vuốt cây quạt. Hắn nhẹ nhàng xoay cây quạt, khiến người ta kinh ngạc chính là, vừa rồi chiếc lá đó còn vờn quanh lại đột nhiên lay động, sau đó trong đôi mắt kinh ngạc của tất cả mọi người biến thành từng mảnh vụn, rào rào giống như một đống hạt gạo nhỏ rơi trên mặt đất. Nhìn tới đây, người đàn ông mặc áo đen theo bản năng nuốt nước miếng một cái. Người đàn ông này quá mức nguy hiểm, hắn không khỏi lo lắng. Người đàn ông áo đen suy nghĩ một chút, mặc dù cực kỳ không vui, nhưng cuối cùng đành phải dẫn người rời đi. Sau khi người của Thương Nguyệt bỏ đi, La Sát môn của ngọc diện La Sát cũng lặng lẽ biến mất. Giống như lúc bọn họ tới lặng yên như vậy không một tiếng động. Đợi đến khi bọn họ rời đi, Tần Lưu Tịch đi tới bên cạnh Mộ Tự Khiêm bọn họ, sau đó hơi lo lắng nhìn Mộ Tự Khiêm cùng Bạch Sơ Cẩn một cái, lấy cái hộp gỗ tử đàn giao cho Mộ Tự Khiêm lần nữa, nói: "Thời gian không còn nhiều, các ngươi mau đi đi." Đúng vậy, thời gian không còn nhiều. Nguyên nhân nàng nghĩ hết tất cả biện pháp khiến Mục Thịnh rời đi và không tiếp tục đánh cũng bởi vì thời gian sắp hết. Hiện tại điều hắn muốn làm bây giờ, tiết kiệm thời gian hết mức có thể đưa Hàn Sơn mộc cùng Bạch Kỳ tuyết đến Kỳ Vương phủ càng sớm càng tốt. Không loại bỏ được Thương Nguyệt giáo, không có vấn đề gì, sau này còn nhiều thời gian, nhưng nếu như không cứu kịp Mục Kỳ, như vậy về sau sẽ không còn cơ hội nữa. Tần Lưu Tịch nhìn bọn họ mấy lần, xoay người vừa muốn rời đi, nhưng Mộ Tự Khiêm chợt lảo đảo ngã xuống. Tất cả mọi người sợ hãi, Tần Lưu Tịch cũng kinh ngạc, kịp thời xoay người đỡ lấy hắn, vẻ mặt có chút lo lắng hỏi: "Sư. . . . . . Ngươi làm sao vậy?" Nói xong liền nắm lấy cổ tay của hắn cẩn thận bắt mạch một cái. Tần Lưu Tịch sửng sốt. Sau đó cũng không kịp nhiều lời liền ngồi trên chiếu, cẩn thận đặt tay lên lưng hắn, truyền nội lực cho hắn, sau đó lại xoay người, nhẹ nhàng điểm mấy huyệt đạo của hắn, cuối cùng quay hắn lại đối mặt truyền chân khí. Một lát sau, Mộ Tự Khiêm nhẹ nhàng ho khan một tiếng, từ từ khôi phục ý thức. Hắn quay đầu, nhìn khuôn mặt rịn mồ hôi của Tần Lưu Tịch, nhìn vẻ mặt lo lắng của hắn, cười mãn nguyện, "Không có chuyện gì." Thì ra, nàng cũng sẽ vì mình mà lo lắng, cũng sẽ vì mình mà lòng như lửa đốt. Nghĩ tới đây, trong lòng Mộ Tự Khiêm một trận vui mừng. "Làm sao ngươi lại bị nội thương nặng như vậy, gân mạch còn thiếu một chút nữa rối loạn, ngươi có biết như vậy có bao nhiêu nguy hiểm hay không." Thấy Mộ Tự Khiêm tỉnh lại, Tần Lưu Tịch có chút bận tâm trách cứ hắn. Mộ Tự Khiêm chỉ cười yếu ớt, không nói gì. Dù những thứ này chỉ là lời quan tâm, hắn không để ý đến nguy hiểm tánh mạng chạy đến nơi này, đáng giá. Bạch Sơ Cẩn không nói gì, nàng có chút thong dong nhìn vẻ yếu đuối của Mộ Tự Khiêm, lại nhìn mặt bình tĩnh trước sau như một, nhưng trong đôi mắt lại tràn đầy sự nóng nảy, tức giận của Tần Lưu Tịch, giống như đứa trẻ phạm sai lầm, cúi đầu, không nói gì. Mục Hữu có chút ngạc nhiên nhìn bọn họ ba người. Hắn không biết Mộ Tự Khiêm, càng không biết Tần Lưu Tịch, chỉ loáng thoáng nhớ tại"Khách Lai Các" đã gặp qua Tần Lưu Tịch một lần, mà hắn là người duy nhất quen biết với Bạch Sơ Cẩn. Vừa rồi nhìn cách mà Bạch Sơ Cẩn đối phó với người áo đen, cô gái mặt đồ đỏ trước mặt hắn hình như là "Hồng độc tước" uy chấn giang hồ, nhưng, hai người kia bọn họ là ai? Mục Hữu nhìn về phía Mộ Tự Khiêm cùng Tần Lưu Tịch một lần nữa. Nếu như theo lời của người áo đen kia nói, như vậy Tần Lưu Tịch chính là Môn chủ của Thiên Cơ môn. Nhưng, người đàn ông mặc áo lam này là ai? Nghe bọn hắn đối thoại, Mục Hữu khẳng định có thể ba người bọn họ quen biết nhau. Nhưng, uy chấn giang hồ, luôn xảo quyệt tuỳ hứng, ngang ngược không hiểu chuyện nổi danh khắp giang hồ đệ nhất Độc Nữ Hồng Chu Tước lại có thể quen biết với Thiên Cơ môn huyền bí trong chốn giang hồ, hơn nữa còn có một người võ công cao cường lại không biết tên này. Mục Hữu bối rối. Hắn quay đầu, quyết định không suy nghĩ đến vấn đề này nữa, lại phát hiện Mục Tình Lục Công Chúa của nước Mục Thiên thiếu chút nữa mất mạng đang lén lút đỏ mặt, không nhúc nhích nhìn Tần Lưu Tịch. Mục Hữu bật cười. Nha đầu này, đã đến tuổi suy nghĩ đến ái tình rồi sao? Hắn lắc đầu một cái, đi tới trước mặt Mục Tình, hung hăng gõ trên đầu nàng một cái, sau đó nói: "Ai cho muội đi theo , muội có biết nguy hiểm như nào hay không, mới vừa rồi thiếu chút nữa làm mất mạng muội có biết hay không." Mục Tình vốn đang nhìn Tần Lưu Tịch giật mình, nhưng không ngờ bị Mục Hữu đột nhiên gõ một cái, lập tức giật mình chấn kinh****************. Nàng che đầu của mình, trong đôi mắt ngấn nước nói: "Muội chính là muốn theo cùng, muội cũng muốn cứu Tứ ca, tại sao chỉ có huynh có thể cứu Tứ ca, muội không thể." Mục Hữu sửng sốt. Tần Lưu Tịch cũng kinh ngạc. Hắn nhìn khuôn mặt non nớt của Mục Tình, rõ ràng đang ở độ tuổi mùa hoa nở rộ, rõ ràng có dáng vẻ yểu điệu cần người yêu thương, nhưng trong đôi mắt đơn thuần lại có một loại kiên định hiếm thấy. Loại kiên định này trên gương mặt non nớt của nàng hoàn toàn không tương xứng, đây cũng là một lòng kiên quyết bảo vệ người thân yêu không bị tổn thương. Tần Lưu Tịch chậm rãi cúi đầu, lông mi hắn đung đưa chặn lạị tránh né ánh mắt, trong lòng hắn âm thầm suy nghĩ nói: Mục Kỳ ơi Mục Kỳ, ngươi nhất định phải cố gắng chịu đựng cho ta, người muốn bảo vệ ngươi còn hơn ngươi nghĩ. Mục Tình nhìn thấy Tần Lưu Tịch ngẩng đầu lên nhìn mình một cái, lập tức như mở cờ trong bụng, nàng ngượng ngùng cúi đầu, gương mặt đỏ lên len lén nhìn Tần Lưu Tịch một cái. Mục Hữu nhìn thấy dáng vẻ Mục Tình, bất đắc dĩ trợn trắng cả mắt, vừa muốn đi tới gõ tỉnh nàng, nói cho nàng biết người ta là thần long thấy đuôi không thấy đầu Môn chủ Thiên Cơ môn, đừng có ý nghĩ kỳ lạ. Nhưng không ngờ tay của mình còn chưa đưa ra, đã cảm thấy trên mặt chợt lạnh, mặt nạ trên mặt đã bị xé xuống. Mục Hữu kinh ngạc xoay người, lại phát hiện Bạch Sơ Cẩn cầm mặt nạ của mình, mặt kinh ngạc nhìn mình. "Là ngươi." Bạch Sơ Cẩn kinh ngạc kêu to một tiếng. Mục Hữu nở nụ cười hì hì, khóe miệng cong lên, ánh mắt tinh vi, tận lực làm ra vẻ mặt có thể mê đảo các thiếu nữ, hơi kinh ngạc mà nói: "Ôi chao, thật trùng hợp, thì ra là ngươi cũng ở nơi đây." Bạch Sơ Cẩn đột nhiên trợn mắt, nhẫn nhịn sự kích động muốn độc chết hắn nhìn hắn một cái, "Làm sao ngươi biết chỗ này?" Mục Hữu nhìn ánh mắt khinh thường của nàng, cũng không có biểu hiện gì là không vui, mà tiếp tục mở trừng hai mắt, nhẹ nhàng cúi người ở bên tai của nàng nói: "Nếu như ta nói ta là nhớ ngươi, ngươi có vui hay không?" Bạch Sơ Cẩn sửng sốt, sau đó trên mặt đổ mồ hôi, từ từ lui về sau một bước, một đầu ngón tay đặt lên trán của hắn, từ từ đẩy đầu hắn ở bên tai mình, nói: "Nếu như ta đặt lên trên trán ngươi ngón tay có dính kịch độc, như vậy ngươi có hối hận hay không?" Mục Hữu hoảng sợ, sau đó lấy tốc độ nhanh nhất lui về phía sau cách xa bóng dáng màu đỏ hơn một trượng, nói: "Phụ nữ, vẫn là ôn nhu một chút mới được, ta thích dịu dàng." Sau đó nhìn hắn nhìn vào mắt Bạch Sơ Cẩn sắc mặt tái nhợt, còn nói: "Mặc dù ta chủ động tới giúp các ngươi, nhưng mà ta cũng không ngại lấy một người con gái dịu dàng thông minh xinh đẹp khéo léo để phục vụ ta." "Ngươi đừng mơ tưởng, ngươi làm Xuân Thu Đại Mộng đi." Nghe lời Mục Hữu nói, Bạch Sơ Cẩn tức giận kêu to một tiếng, gương mặt cũng thay đổi hơi đỏ lên. "Ai nha, đừng kích động đừng kích động." Mục Hữu nhìn sắc mặt giận dữ Bạch Sơ Cẩn, hài lòng cười, sau đó đôi môi mím lại, cười gượng gạo, nói: "Ta không để cho ngươi phục vụ ta, ngươi kích động cái gì, ta muốn chính là một cô gái dịu dàng, ngươi. . . . . ." Mục Hữu dừng lại, đôi mắt đào hoa yêu nghiệt nhìn Bạch Sơ Cẩn từ trên xuống dưới một cái, sau đó thở dài một tiếng nói: "Nhìn ngươi như thế nào cũng không thấy có một chút bóng dáng dịu dàng khéo léo xinh đẹp thông minh cả." Phốc —— có mấy người không nhịn được bật cười. "Ngươi. . . . . ." Bạch Sơ Cẩn tức giận kêu to, một tay tuỳ ý nắm lấy, một cái bình nho nhỏ ở trong lòng bàn tay, "Ta sẽ để cho ngươi nếm thử một chút sự lợi hại của ta!" Mục Hữu thầm kêu không được, vội vàng một mình chạy trốn, Bạch Sơ Cẩn thấy hắn chạy trốn, lập tức theo sát, đuổi theo. "Ngươi dùng độc uy hiếp người, đâu tính là anh hùng hảo hán!" Một người đàn ông mặc đồ đỏ vừa chạy vừa hô to. "Ta cũng không phải là anh hùng hảo hán gì, tại sao ta không thể dùng độc." Phía sau cô gái áo đỏ cũng theo sát hô to. "Ngươi dùng độc chỉ có thể nói rõ ngươi thừa nhận mình không dịu dàng không khéo léo không xinh đẹp không hiểu chuyện." Một tên con trai tiếp tục hô to. . . . . . . . Mục Tình không rõ chân tướng một mực nhìn hai người Mục Hữu cùng Bạch Sơ Cẩn chạy xung quanh, nghe bọn họ đối thoại, cho rằng Bạch Sơ Cẩn muốn độc chết Mục Hữu, vội vàng kêu lớn: "Ngũ Ca, Ngũ Ca, huynh chạy mau, nếu không Tứ ca phải làm thế nào!" Rồi sau đó chính mình ở đó nhỏ giọng lẩm bẩm nói: "Làm gì lại đắc tội với người khác, nếu không phải bởi vì Tứ ca, muội mới không muốn để huynh chạy nhanh đâu, khi nào đã biết trêu ghẹo con gái người ta rồi, đúng lúc chuyện này, chịu thiệt đi. Hừ, huynh bí mật không cho muội theo, hiện tại gặp báo ứng rồi." Tần Lưu Tịch cùng Mộ Tự Khiêm nhìn hai người đang truy đuổi nhau, lại nghe thấy Mục Tình nhỏ giọng lầm bầm nói, không khỏi nhìn nhau cười một tiếng. "Lần này, nha đầu này gặp khắc tinh rồi, có trò hay để xem." Mộ Tự Khiêm mất hồn nhìn khoé miệng Tần Lưu Tịch nở nụ cười, một lúc lâu mới khẽ gật đầu một cái. Bạch Sơ Cẩn nghe được lời nói của Mục Tình, suy nghĩ một chút sau đó một ý tưởng lóe lên trong đầu. Nàng mở miệng thở hổn hển, từ từ nói: "Đừng chạy nữa, ta không độc ngươi, chỉ là, ngươi thật sự là Ngũ Hoàng Tử à?" Mục Hữu thấy Bạch Sơ Cẩn cuối cùng cũng ngừng lại, chầm chậm dừng lại, đứng cách xa Bạch Sơ Cẩn ba trượng, lớn tiếng hô: "Giống như ngươi có thể là Hồng Độc Tước, tại sao ta không thể là Ngũ Hoàng Tử." "Ngươi. . . . . ." Nghe lời Mục Hữu nói, Bạch Sơ Cẩn càng thêm tức giận, vừa muốn phản bác nhưng chợt nghĩ đến cái gì khóe miệng nở nụ cười. Nàng cười rất dịu dàng, nước da hồng hào, mắt híp lại, cong cong, làm cho người ta không cầm lòng được mơ tưởng viễn vong, cho rằng đây là một cô gái đoan trang hiền dịu. Lại thêm khuôn mặt của nàng thanh tú xinh đẹp, hồn nhiên, khiến cho người ta càng cảm thấy xinh đẹp. Nhưng Mục Hữu thấy nàng như vậy chợt lạnh run một cái, theo bản năng lui về sau một bước. Bạch Sơ Cẩn vẫn như cũ mỉm cười từ từ đi tới gần hắn. Mục Hữu theo bản năng nuốt nước miếng, giống như có thể nhìn thấy một con quái thú miệng ngậm máu đang lao về phía hắn. Hắn nhắm mắt lại, giống như có thể nhìn thấy toàn thân mình co quắp lại, dáng vẻ thất khiếu chảy máu. Bạch Sơ Cẩn vẫn như cũ đến gần hắn, nàng nhìn sắc mặt hắn càng ngày càng trắng bệch chợt cảm thấy buồn cười, nhưng thái độ vẫn như cũ không thay đổi, nàng thật muốn xem người đàn ông này có bản lãnh gì. Gần, càng ngày càng gần, nụ cười trên mặt Bạch Sơ Cẩn càng ngày càng nịnh hót, mà sắc mặt của Mục Hữu càng ngày càng tái nhợt, một tay của hắn để ở trước ngực, một cái tay khác đặt ở sau lưng, rõ ràng là dáng vẻ bị kinh sợ, nhưng dưới khuôn mặt trắng bệch, đôi mắt hoa đào xinh đẹp không có một chút hoảng sợ. Muốn so sánh với Bạch Sơ Cẩn, hắn giống như một người nông dân ôm cây đợi thỏ, chờ đợi con thỏ kia đến. Tần Lưu Tịch nhìn bọn họ một cái, khóe miệng nở nụ cười một lần nữa, bóng dáng màu trắng cũng đã đứng ở trước mặt bọn họ. "Bây giờ không phải lúc để gây lộn, các ngươi còn có 3 ngày, nếu không, các ngươi biết hậu quả." Mục Hữu hoảng sợ, theo bản năng nhìn Mộ Tự Khiêm một cái. Hắn phải đi mất năm ngày năm đêm mới tới nơi, bây giờ coi như hắn có đủ sức để liều mạng, cũng không thể trong vòng ba ngày trở về. Mộ Tự Khiêm bây giờ đã bị nội thương, không dễ di chuyển, căn bản không có cách nào cưỡi ngựa, mà con ngựa"Tử Phong" của hắn trừ hắn ra không ai có thể đến gần. Nghĩ tới đây, tất cả mọi người đưa ánh mắt nhìn Tần Lưu Tịch, mà vẻ mặt Tần Lưu Tịch vẫn chưa thay đổi, ánh mắt bình tĩnh bỗng nhiên chuyển động. = "Bùm ——" "Ồn ào ——" Lần lượt âm thanh ném đồ vật từ trong phòng truyền ra,
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]