Người nên đến, đã đến.
Người không nên đến, cũng đã đến.
Nói thật ra thì ngoài hòa thượng chùa Hàn Sơn, toàn bộ Giang Hồ Truyền Thừa, thử hỏi có mấy ai thật sự quan tâm đến cái gọi là muôn dân trăm họ? Mười lăm năm trước như thế, mười lăm năm sau cũng thế.
Dù sao đối với mọi người, để có được cảnh giới hiện tại không phải là chuyện dễ dàng. Cứ ba năm, năm năm lại có một trận chiến kinh thiên động địa, việc này quả thật không cần thiết, lại nói còn phải nghe theo sự sắp xếp của thế tục Quốc Phái, vậy lại càng không được. Càng là người mạnh, sẽ càng ích kỷ, hầu hết mọi người đều sẽ như thế. Thế nên mười lăm năm trước, Diệp Lâm mới dùng danh nghĩa Quốc Phái đại chiến với toàn bộ cường giả phong Thánh có tiếng tăm của Giang Hồ Truyền Thừa.
Chính vì thế…
Chưởng môn của tất cả các môn phái lớn đã từng bị Diệp Lâm đánh cho hộc máu, thậm chí trọng thương, thiếu chút nữa phế bỏ tu vi mới ghi hận trong lòng suốt mười lăm năm qua.
Mười lăm năm này, cứ mỗi lần nhớ lại, ký ức rõ ràng mà sâu sắc, như mới hôm qua, vết thương cũ còn đó, cùng với khói bụi thời gian, nó không ngừng lên men, cho đến ngày hôm nay, bọn họ đã chờ đợi thời khắc này từ rất lâu rồi.
Không biết đã trôi qua bao nhiêu mùa xuân, hạ, thu, đông.
Nhưng bọn họ vẫn nhớ mãi không quên khoảng thời gian đó.
Vẫn nhớ rõ cảm giác nhục nhã vì bị Quốc Phái khống chế ngày hôm nay… là do
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-lang-vuong/626603/chuong-596.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.