Bất giác, Mạc Vãn Phong nhịn không được mắng tên sói con kia bốn chữ này.
Đã cố chấp lại còn ngạo mạn một cách khó tả.
Nếu Vu Kiệt thật sự là một con rùa đen rút đầu, trốn trong trấn nhỏ, cúi đầu dưới sự bảo vệ của tổ chức Đệ Nhất và Quốc Phái thì có lẽ, ông ta sẽ cảm thấy đứa con trai này của người bạn tốt Lý Nam không đáng để vị lão anh hùng Lưu Mặc Sinh kia đối xử như vậy.
Nhưng hiện tại, Vu Kiệt đã không khiến không ta thất vọng.
Kiên trì với quan điểm của mình, mặc dù biết chuyến đi này khó tránh khỏi cái chết, nhưng cũng không cách nào thay đổi được quyết tâm của bản thân.
Nhân cơ hội mọi người tập trung vào màn ảnh, tìm cách bỏ trốn, chỉ với sự kiên định cùng tố chất tâm lý tỉnh táo kia đủ để chứng minh đó là… một nhân tài.
Ngay sau đó, nghĩ đến mệnh lệnh do cấp trên đề ra, cùng với thân phận thật sự của Vu Kiệt, vẻ mặt Mạc Vãn Phong thoáng trở nên khẩn trương.
Thân phận đã bị giấu kín năm năm trước, một thân phận đủ để gây rúng động khu vực ngoài biên cảnh.
Đó chính là sự bảo vệ cuối cùng mà ông Lưu đã bố trí cho Vu Kiệt.
Ngay thời khắc nhận được mệnh lệnh, Mạc Vãn Phong thật sự không hi vọng sử dụng đến chiêu bài cuối cùng này, bởi vì một khi dùng đến nó, mặc dù có thể giữ được mạng cho Vu Kiệt, thế nhưng hậu quả sau đó chỉ có một…
Một hậu quả cực kỳ tàn khốc!
Một kết cục… mà ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-lang-vuong/626602/chuong-595.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.