Trong văn phòng của một cao ốc tượng trưng cho quyền lực ở Giang Thành.
“Ông Trương! Ông nghe tôi nói này, tính chất sự việc lần này vô cùng nghiêm trọng nên nhất định phải do ông ra tay mới được”.
“Thằng nhóc đó đúng là không biết trời cao đất dày là gì…”.
“…”.
“Hội trưởng Lý! Ông im lặng chút được không? Tôi đã tập hợp đội ngũ nhân viên rồi, rất nhanh sẽ đến đó”.
“Ông nhất định phải đến nhanh lên đấy”.
“Tút!”, Trương Thế Đào cúp điện thoại, thở dài một hơi rồi nhắm mắt lại suy nghĩ.
Hội thương nghiệp Vạn Hải này…
Sao càng ngày càng làm ra những việc….
Trước đây là vấn đề nợ tiền lương của vô số nông dân.
Giờ lại ép người ta đến tận nơi để ra mặt xử lý.
Thật sự nghĩ mình rảnh việc quá hay sao?
Đột nhiên, tiếng gõ cửa dồn dập vang lên.
“Cốc, cốc, cốc! Cốc, cốc, cốc!”
Trương Thế Đào bực tức nói: “Vào đi….”.
Ông ta kéo dài âm ra, đủ thấy hiện giờ ông ta không được nhẫn nại cho lắm.
Lời nói vừa dứt thì một người trẻ tuổi mặc đồng phục bước vào.
“Đội trưởng Trương! Mọi thứ đã chuẩn bị xong, có thể lập tức xuất phát rồi ạ”.
“Được…”, ông ta lại kéo dài hơi, sau đó lấy mũ rồi thở dài nói: “Vậy thì đi thôi!”
Rất nhanh! Năm sáu chiếc xe dưới sự điều khiển của những thanh niên mặc đồng phục nhanh chóng đi về phía hội thương nghiệp Vạn Hải.
Đồng thời lúc này, ở phía trước trang viên của nhà họ Đổng xa xôi, mười mấy chiếc xe màu đen xếp thành từng hàng.
Trước mỗi chiếc xe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-lang-vuong/626344/chuong-337.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.