Gió!
Mưa!
Gào thét!
Mãnh liệt, dữ dội!
Thi nhau quật vào tòa nhà Hội thương nghiệp.
Bên ngoài cửa sổ.
Cuồng phong gào rú!
Bên trong cửa sổ.
Không khí trầm lặng, nhiệt độ lạnh đến cực điểm.
Vu Kiệt nhìn hội trưởng Lý, chân ông ta đã mềm nhũn, run cầm cập như sắp ngã xuống, mặt anh không cảm xúc, lạnh nhạt nói.
“Ông còn hai phút”.
Hội trưởng Lý nhìn Vu Kiệt đang gần trong gang tấc.
Ông ta không dám tưởng tượng tên điên đang đứng trước mặt mình đây, sẽ làm ra chuyện điên rồ gì nữa không.
Hội trưởng Lý nuốt nước bọt cái ực, giống như thông cổ họng.
Ông ta vội vàng đưa mắt quét một lượt, liếc thấy gã đàn ông lực lưỡng đang gục trên mặt đất như một cái xác.
Người của tao…
Cứ như vậy mà bị đánh bại?
Toàn là đồ vô dụng!
Con mẹ nó!
Con chó khốn nạn này!
Chân hội trưởng Lý co lại, nhích từng chút một về phía sau.
Nhưng ông ta vẫn nghển cổ ra như cũ, mắt nhìn chằm chằm vào Vu Kiệt, giống như cây ngay không sợ chết đứng nói.
“Mày dựa vào cái gì mà đến đòi tiền!”
“Mày có chứng cứ không, đồ khốn nạn!”
“Con mẹ nó, bớt ngậm máu phun người đi, không phải là cần tiền sao? Ông đây thưởng cho mày mấy triệu cút về nhà mà ăn cơm đi!”
Vu Kiệt vẫn phớt lờ mấy lời khiêu khích của hội trưởng như cũ.
Đôi mắt lạnh lẽo thậm chí không thèm nhìn ông ta, lạnh lùng nói.
“Ông còn một phút”.
“!”, hội trưởng Lý.
Tên điên này!
Rốt cuộc muốn làm gì!
Không biết từ lúc nào, trán hội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-lang-vuong/626343/chuong-336.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.