Thập Phương nhìn về phía Diệp Huyên ở cách đó không xa, ông ta nhìn đánh giá Diệp Huyên, cười nói: “Tuổi còn trẻ, có được chiến lực như thế, thật sự không đơn giản! Nhưng, hôm nay ngươi muốn tiêu diệt Tiểu Động Thiên này, sợ là không có khả năng!”
Diệp Huyên đang muốn nói chuyện, một bên, tiên tổ của Tiểu Thiên Động Văn Hưu đột nhiên nói: “Thập Phương, năm đó ngươi nợ ta một ân tình, hôm nay, ngươi giết người này, ân tình này coi như xong!”
Thập Phương trầm lặng một lát, sau đó nói: “Ta ra tay, có chút ỷ mạnh ức hiếp yếu!”
Văn Hưu lắc đầu: “Người này không thể sống, bằng không, Tiểu Động Thiên ta sẽ nguy hiểm!”
Thập Phương liếc nhìn Diệp Huyên ở xa xa, cười nói: “Quả thật!”
Văn Hưu nhìn về phía Thập Phương: “Xin nhờ ngươi!”
Thập Phương cười ha ha: “Vậy thì giết!”
Vừa dứt lời, ông ta nhìn về phía Diệp Huyên: “Tiểu tử kia, ngươi và ta vốn không ân oán, nhưng mà, ta nợ ông già này một ân tình, mà hôm nay, ông ta muốn ta trả nợ ân tình, không còn cách nào khác, cho nên, ngươi...”
Diệp Huyên đột nhiên cười to: “Nói nhiều lời làm gì?”
Nói xong, hắn đột nhiên chém một kiếm ra.
Một kiếm này chém ra, mọi người còn chưa kịp phản ứng lại, ấn nhỏ màu đen kia đã vỡ tan, mà Thập Phương càng là lùi xa đến hàng vạn trượng!
Mọi người lại ngây người!
Bao gồm cả Văn Hưu!
Rất nhanh, Văn Hưu nhìn về phía thanh kiếm trong tay Diệp Huyên, nó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/326615/chuong-7117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.