Đạo Lão Nhị nheo mắt, tay phải chậm rãi nắm chặt.
Lão tổ Huyền Ngoa Tông nói: “Lão tổ của Đạo Môn là nhân vật tầm cỡ nào? Ông ấy để lại Đạo Kinh, mà Đại Đạo Chi Linh đó không nhận các ngươi làm chủ nhân, lẽ nào các ngươi chưa từng thử nghĩ lý do? Cả chín quyển Đạo Kinh đều rơi vào tay vị Diệp công tử này, ngươi cũng không bao giờ nghĩ là tại sao ư?”
Đạo Lão Nhị im lặng.
Lão tổ Huyền Ngoa Tông tiếp tục nói: “Trên người Diệp công tử có nguyên nhân tai ách nhưng vẫn sống đến tận bây giờ, chứng tỏ điều gì? Chính là có người đang gánh giúp cậu ta tai ách kia. Đối với ta, người có thể làm được như thế chỉ e cũng chẳng thua kém lão tổ của Đạo Môn các ngươi. Hơn nữa, chín quyển Đạo Kinh của Đạo Môn các ngươi đều ở trong tay Diệp công tử, lẽ nào ngươi không thấy đây chính là sự sắp xếp của lão tổ các ngươi sao?”
Đạo Lão Nhị trầm giọng nói: “Không thể nào! Sư phụ không thể nào chọn hắn!”
Lão tổ Huyền Ngoa Tông cười nói: “Thế chả lẽ lại chọn ngươi?”
Đạo Lão Nhị gắt gao nhìn chằm chằm lão tổ Huyền Ngoa Tông: “Chắc chắn sư phụ sẽ không chọn hắn!”
Lão tổ Huyền Ngoa Tông cười cười: “Đạo Lão Nhị, dù sao ngươi cũng là đệ tử của lão tổ Đạo Môn, sao lại kém cỏi thế không biết. Ngươi nhìn lại bản thân mình bây giờ đi, trong mắt chỉ có mỗi thù hận mà mất đi lý trí, ngươi đã tu luyện đến mức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/325009/chuong-5511.html