Nàng ta vốn có thiên nhãn, khi vừa tiến vào, nàng ta đã xem khắp xung quanh, nơi này không có gì cả! Nhưng bây giờ xem ra, cũng không phải như vậy.
Mà A Âm bên cạnh nàng ta, ánh mắt có phần nghi hoặc, nàng ta xoay người nhìn cách đó không xa, trong lòng khẽ nói: “Không phải chứ… Ngươi thật sự nhìn trúng cái tên mặt dày này rồi à…”
Ngay lúc này, Diệp Huyên cách đó không xa đột nhiên kính cẩn làm lễ: “Đồ đệ bái kiến sư phụ!”
A Âm: “…”
Diệp Tri Mệnh: “…”
Có nhiều lúc, rất nhiều chuyện phải thử một chút mới được!
Không thử sao biết là không có?
Không thử sao biết là không được?
Dù sao thì thử cũng không chết mà!
Còn về da mặt, đối với Diệp Huyên mà nói, mặt mũi chẳng để làm đếch gì cả!
Lúc lựa chọn không cần mặt mũi thì đó là lúc cuộc sống phất lên rồi!
Đúng lúc này, một ông lão đột nhiên xuất hiện trước mặt Diệp Huyên, ông lão mặc một bộ trường bào màu đen, trong tay cầm một chiếc gương màu đen.
Lúc ông lão nhìn thấy Diệp Huyên bái sư, ông ta vội xua tay: “Vị tiểu huynh đệ này, ngươi đừng bái lạy lung tung”.
Diệp Huyên chớp mắt: “Vâng sư phụ!”
Ông lão có chút cạn lời, ông ta đang định nói, nhưng dường như phát hiện ra điều gì đó, ông ta đột nhiên nhìn về phía A Âm đang ở cách đó không xa.
A Âm khẽ mỉm cười.
Trong mắt ông lão thoáng hiện một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/324329/chuong-4831.html