Diệp Huyên cạn lời.
Hóa ra những người bảo vệ Đại Đạo này cũng giống như thế tục, quan hàm cũng phân thành có quyền và không có quyền.
Diệp Huyên thu hồi suy nghĩ, sau đó nói: “Tiền bối, người đã tạ thế rồi sao?”
Ông lão áo đen gật đầu, sắc mặt u ám nói: “Phải! Sở dĩ ta lưu lại một tia phần hồn ở nơi này chính là vì muốn tìm một người kế thừa Đạo Luân Hồi. Đáng tiếc, nhiều năm như vậy đều không có lấy một ứng cử viên thích hợp!”
Diệp Huyên liền vội chỉ vào bản thân: “Tiền bối, người thấy ta thế nào?”
Ông lão áo đen liếc nhìn Diệp Huyên một cái, ông ta do dự một chút, sau đó nói: “Nói thật, ngươi không thích hợp cho lắm! Người mà ta cần là một người vô cùng cẩn thận! Bởi vì một khi có được Thần Ấn của Luân Hồi Đại Đạo thì lập tức sở hữu năng lực khiến người khác có thể luân hồi sống lại, nếu người có được Thần Ấn không đủ thận trọng,đối với người trong nhân gian mà nói, đó chính là một loại tai họa!”
Diệp Huyên cười nói: “Kỳ thực tiền bối không biết đấy thôi, người ngoài chỉ thấy bề ngoài ta vênh váo, nhưng lại không biết nội tâm của ta vô cùng trưởng thành, tỉ mẩn”.
Ông lão áo đen nhìn Diệp Huyên: “Nhìn không ra!”
Diệp Huyên: “…”
Diệp Tri Mệnh đột nhiên nói: “Các hạ thực sự đã có quyết định rồi, đúng không?”
Ông lão áo đen gật đầu, ông ta nhìn về phía Diệp Huyên: “Tiểu huynh đệ, ngươi kì tài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/324330/chuong-4832.html