Trụ trì nói: “Diệp công tử, mời nói!”
Diệp Huyên cười nói: “Để tâm quá mức! Giống như giờ phút này, tại sao ông lại phải để tâm đến cái chỉ gọi là một loại cảnh giới này chứ? Mục đích cuối cùng mà ông tu hành Phật pháp chính là muốn Chứng đạo thành quả sao?”
Nghe vậy, trụ trì kia liền sững sờ, mà tràng hạt trong tay lão ta bỗng đứt ra, hạt rơi tứ tung trên mặt đất...
Mục đích tu hành Phật pháp là gì?
Câu nói này đã hỏi khó trụ trì rồi!
Trong mắt trụ trì dần dần hiện lên tia rối rắm.
Mục đích ban đầu bản thân tu hành Phật pháp là gì?
Là muốn tu hành!
Học Phật (pháp) chính là muốn thành Phật, học Phật chính là muốn thay đổi bản thân, học Phật chính là muốn tu tâm tu hành!
Mà lão ta quả thực cũng đã làm được rồi!
Thế nhưng sau đó lại từ từ thay đổi!
Lúc này, Diệp Huyên đột nhiên nói: “Trong kinh Tam Tạng có câu nói “Bất sanh bất tạo, bất sanh thị phi, bất tạo nhân quả, không chấp nhất theo đuổi”, đại sư, ông đã làm được chưa?”
Trụ trì chắp hai tay trước ngực, lắc đầu.
Diệp Huyên lại nói: “Nhiều lúc, chấp nhất chính là một nhà tù, nhà tù giam cầm bản thân, buông bỏ, tương đương với việc mở khóa nhà tù. Mà Cổ Tự hiện giờ, tất cả mọi người đều bị chính mình giam cầm”.
Nói đoạn, hắn nhìn về phía trụ trì, cười nói: “Đại sư, thứ cho ta nói thẳng, ông quá chấp nhất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/324107/chuong-4609.html