Cự Viên nhìn xuống Diệp Huyên: “Con người?!”
Con người!
Diệp Huyên nhìn Cự Viên, cười nói: “Chào ngươi!”
Cự Viên đột nhiên nện một đấm về phía Diệp Huyên.
Nắm đấm hạ xuống tựa như cả ngọn núi đè nặng.
Mà Diệp Huyên vẫn không đổi sắc mặt: “Vu tộc”.
Vu tộc!
Khi nắm đấm của Cự Viên cách đỉnh đầu Diệp Huyên chừng nửa trượng thì bỗng ngừng lại.
Nó ngồi xổm xuống, nhìn Diệp Huyên: “Con người, ngươi nói gì?”
Diệp Huyên nhìn Cự Viên: “Ta là người của Vu tộc”.
Hai mắt Cự Viên híp lại: “Thí luyện của Vu tộc?!”
Diệp Huyên gật đầu.
Cự Viên liền nói: “Ngươi muốn nói gì?”
Diệp Huyên nhìn Cự Viên, cười nói: “Nếu ta đoán không nhầm thì các ngươi bị nhốt ở trong này, đúng không?”
Cự Viên nhìn chằm chằm Diệp Huyên: “Rốt cuộc ngươi muốn nói gì?”
Diệp Huyên cười bảo: “Có muốn rời khỏi nơi này không?”
Cự Viên mặt không đổi sắc: “Ở đây rất tốt!”
Diệp Huyên bật cười: “Rất tốt sao? Ta nói thẳng nhé, ngươi cũng biết linh khí ở ngoài kia nhiều thế nào đúng không?”
Cự Viên chỉ nhìn Diệp Huyên mà không nói lời nào.
Diệp Huyên lại nói: “Linh khí ở bên ngoài nhiều hơn ở đây không chỉ mười lần. Ta cho ngươi hay, với thiên phú và năng lực của ngươi, nếu sống ở ngoài kia thì hiện giờ ít nhất cũng phải là Chủ Tế Cảnh?”
Cự Viên nhíu mày: “Chủ Tế?”
Diệp Huyên chân thành nói: “Chính là một cảnh giới”.
Dứt lời, hắn liền liếc mắt nhìn một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/323419/chuong-3921.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.