Kháng nghị!
Tháp nhỏ đang kháng nghị, nhưng cũng chỉ vô dụng mà thôi!
Võ Thắng Nam ở trước mặt Diệp Huyên cứ nhìn hắn như thế.
Vẻ mặt Diệp Huyên không chút thay đổi: “Võ cô nương, những gì ta nói hoàn toàn là thật, mục đích thật sự của việc Phệ Linh tộc này muốn mở thư phòng là vì muốn mở phong ấn cho vị tiên tổ của bọn họ năm đó! Mà một khi cao thủ kia được mở phong ấn, sự cân bằng mà Võ Quốc muốn sẽ bị phá vỡ trong nháy mắt, khi đó nếu Phệ Linh tộc muốn Võ Quốc cô quỳ xuống đất xưng thần, Võ Quốc cô sẽ đồng ý hay là không đây?’
Võ Thắng Nam im lặng.
Diệp Huyên nói đúng, Võ Quốc muốn nhận được lợi ích, nhưng lại không muốn đổ máu vì thế lực nào cả.
Mà bây giờ Võ Quốc có thể làm thế là vì Phệ Linh tộc và thư viện Vạn Duy đều không muốn đắc tội bọn họ, nhưng nếu thư viện Vạn Duy bị tiêu diệt, Phệ Linh tộc thật sự giải phong ấn cho vị tiên tổ kia, khi đó tình thế sẽ hoàn toàn khác với hiện tại!
Lúc này, Diệp Huyên lại nói: “Võ cô nương, bây giờ thực lực của Phệ Linh tộc vẫn còn là một ẩn số, tại sao? Vì bọn họ không dám để lộ quá nhiều, sợ bại lộ quá nhiều sẽ khiến các cô kiêng dè! Đừng trách ta nói thẳng, nếu bọn họ mở được thư phòng, thức tỉnh vị tiên tổ kia, khi đó toàn bộ vũ trụ Ngũ Duy đều phải thần phục dưới chân Phệ Linh tộc bọn họ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/322706/chuong-3208.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.