Một lát sau, Võ Thắng Nam đột nhiên nói: “Muốn thuyết phục Võ Quốc nhất định phải để bọn họ tin tưởng những lời ngươi vừa nói”.
Diệp Huyên hỏi: “Lời nào?”
Võ Thắng Nam nói: “Chính là chuyện ngươi thuyết phục ta nói trong thư phòng Vạn Duy có tiên tổ của Phệ Linh tộc ấy!”
Diệp Huyên nghiêm túc nói: “Võ cô nương, Diệp Huyên ta chưa bao giờ nói láo, những gì ta nói khi nãy đều là thật!”
Võ Thắng Nam nhìn Diệp Huyên, lắc đầu: “Da mặt này của ngươi là vô địch thiên hạ rồi!”
Diệp Huyên: “…”
Võ Thắng Nam nói: “Muốn thuyết phục Võ Quốc thì nhất định phải khiến bọn họ tin trong thư phòng kia có nhốt lão tổ của Phệ Linh tộc, chỉ có thể, những nguyên lão kia của Võ Quốc mới có thể ngăn cản Phệ Linh tộc mở thư phòng, ít nhất là sẽ không liên thủ với bọn họ.
Diệp Huyên trầm giọng nói: “Võ cô nương, vì sao cô kết luận là ta đang nói dối?”
Võ Thắng Nam nhìn Diệp Huyên: “Trực giác!”
Diệp Huyên cạn lời.
Võ Thắng Nam nhẹ giọng nói: “So với Phệ Linh tộc thì ta muốn liên minh với ngươi hơn, nhưng nếu ta tính không nhầm, cho dù Võ Quốc có liên minh với các ngươi cũng sẽ không phái cao thủ ra giúp đỡ các ngươi”.
Diệp Huyên im lặng.
Hắn hiểu ý của Võ Thắng Nam, dù Võ Quốc liên minh với thư viện Vạn Duy thì chắc chắn cũng sẽ không cùng thư viện Vạn Duy liều mạng với Phệ Linh tộc, Võ Quốc chắc chắn sẽ không muốn giúp ai,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/322707/chuong-3209.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.