Tội Vương nhìn Diệp Huyên: “Thứ gì là cái gì hả? Ông ấy là Thần Vương, Chiến Thiên Thần Vương!”
Diệp Huyên nhẹ giọng nói: “Tội Vương, ông ta mạnh hơn ông đấy. Nói thật, ông làm Thần Vương không được thực tế lắm đâu”.
Tội Vương nhìn Diệp Huyên đăm đăm: “Ta bị phong ấn bao nhiêu năm?”
Diệp Huyên nhíu mày: “Ông đã ra lâu như vậy rồi, vẫn chưa hồi phục à?”
Tội Vương khẽ nói: “Đương nhiên, thực lực của ta bây giờ nhiều nhất cũng chỉ bằng năm phần thời kỳ đỉnh cao thôi”.
Diệp Huyên lắc đầu: “Ông thật không biết xấu hổ”.
Tội Vương: “…”
Ầm ầm!
Đúng lúc này, trong thời không Hắc Ám vô tận phía xa lại vang lên một tiếng nổ đinh tai nhức óc nữa, sau đó Vô Biên Chủ và Chiến Thiên Thần Vương đều lùi lại, cả hai cùng lùi lại cả mấy chục vạn trượng.
Sau khi Vô Biên Chủ dừng lại thì nhìn tay phải của mình, tay phải của ông ta đã nứt, máu tươi chậm rãi tuôn ra.
Xa xa, hai tay khô khốc của Thiến Thiên Thần Vương lại không có gì khác thường.
Vô Biên Chủ bỗng lên tiếng: “Diệp thiếu, cho ta mượn kiếm của ngươi đi”.
Diệp Huyên sửng sốt, sau đó xoè tay, kiếm Thanh Huyên bay vào tay Vô Biên Chủ.
Lúc này, Tội Vương ở đằng xa bỗng biến sắc, gã nổi giận gào lên với Vô Biên Chủ: “Con mẹ nó!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/2627379/chuong-12007.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.