An Lan Tú nhìn Diệp Huyên không nói gì, chỉ nhẹ nhàng nắm lấy tay hắn.
Diệp Huyên khẽ cười: “Sợ à?”
An Lan Tú lắc đầu: “Sợ cái gì? Chỉ là cái chết thôi mà”.
Diệp Huyên phá lên cười.
Tội Vương nhìn Diệp Huyên đang cười lớn, trong lòng thấy hơi bất an.
Người này từ đầu đến giờ đều rất bình tĩnh, nhất là sau khi biết gã điều động người tới, vẫn bình tĩnh như vậy.
Rất không bình thường!
Có phải hắn đang gọi người không?
Tội Vương nhíu mày, chắc hắn sẽ không vô liêm sỉ đến thế đâu.
Đúng lúc này, Chiến Thiên Thần Vương phía xa đột nhiên liên tục lùi lại phía sau, lần này y lùi lại mười mấy vạn trượng, sau khi dừng lại, một luồng ánh sáng trắng chém tới trước mặt y.
Bùm!
Một tiếng vang thật lớn vang lên, Chiến Thiên Thần Vương bị chém lui mấy vạn trượng, mà lần này khi y dừng lại, tay phải khô quắt đã bị chém đứt.
Thấy vậy, Vô Biên Chủ bật cười lớn: “Diệp thiếu, kiếm này của ngươi được đó nha! Ha ha…”
Diệp Huyên nhìn Vô Biên Chủ rồi bảo: “Dùng kiếm này nhiều quá sẽ đánh mất chính mình”.
Vô Biên Chủ lắc đầu: “Đừng bảo thủ, làm người là phải uyển chuyển… Nếu ngươi không muốn dựa vào ngoại vật thì có thể đưa cho ta, ta không sợ! Ha ha ha…”
Diệp Huyên:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/2627384/chuong-12008.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.