Tội Vương nhìn Diệp Huyên đăm đăm, Diệp Huyên cười bảo: “Ông gọi người thì ta cũng gọi, công bằng mà phải không?”
Mọi người: “…”
Nghe Diệp Huyên nói thế, nét mặt Tội Vương lập tức thay đổi.
Lúc này gã đang nghĩ tới kiếm tu mặc trường bào màu mây.
Kiếm tu vô địch!
Cho đến giờ, cứ nghĩ đến đối phương là lòng gã lại hơi sợ hãi.
Tội Vương nhìn Diệp Huyên, trong lòng không khỏi thấp thỏm bất an, tên này sẽ không thật sự gọi người đấy chứ?
Diệp Huyên nhìn Tội Vương, chỉ cười không nói.
Tội Vương nhìn Diệp Huyên chăm chú: “Kháo Sơn Vương, làm người vẫn nên dựa vào mình, nếu ngươi cứ gọi người mãi sẽ chỉ phạm sai lầm thôi. Vậy nên nếu ngươi muốn đột phá chính mình thì phải dựa vào bản thân, hiểu không?”
Diệp Huyên cười lớn: “Ông yên tâm, ta sẽ không gọi người”.
Nghe vậy, Tội Vương thầm thở phào nhẹ nhõm.
Ánh mắt Diệp Huyên chợt nhìn vào người áo choàng đen, hắn quan sát y, trong lòng hơi chấn động, không ngờ đối phương có thể dùng tay không bắt lấy kiếm Nhân Gian của hắn.
Hơn nữa hơi thở của người này rất kỳ dị, như có như không, nhưng nếu cảm nhận kỹ thì hơi thở của đối phương tựa như lan khắp thiên địa, không nơi nào không có.
Diệp Huyên suy nghĩ rồi nhìn sang Vô Biên Chủ: “Vô Biên, ông đánh với người này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/2627377/chuong-12006.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.